Chương 1150: Hơi thú vị.

Thanh Long sơn không lớn, thần thức của Tiêu Lãng có thể dễ dàng bao phủ nguyên ngọn núi. Trong núi không có người thân của Tiêu Lãng, không có một ai.

Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Âu Dương Thúy Thúy, Tiêu Ma Thần đều bị bắt, cộng lại cũng gần ngàn người. Nhiều người như vậy không thể nào giấu trong núi được. Tuy Tiêu Lãng biết không có người trên núi nhưng hắn vẫn leo lên Thanh Long sơn. Long Kỵ công tử bắt điểm yếu của Tiêu Lãng, hắn phải lên Thanh Long sơn chịu chết.

Thật ra Tiêu Lãng không định còn sống rời khỏi Thanh Long sơn, chẳng qua nếu không chính mắt thấy tộc nhân, thê nhi sống sót thì cái chết của hắn không có ý nghĩa.

Long Kỵ công tử không tháo khăn che mặt xuống, không khiến người ra tay ngay. Long Kỵ công tử chỉ gật đầu với một Thiên Tôn. Người kia vung tay lên, nhiều người ẩn núp trong Thanh Long sơn âm thầm hoạt động.

Long Kỵ công tử lạnh lùng nhìn Tiêu Lãng, nói:

- Tiêu Lãng, ngươi vẫn cuồng như vậy? Ngươi cảm thấy hôm nay ta nên xử ngươi như thế nào? Cướp nữ nhân với ta? Cướp Linh Manh Điểu với ta? Làm hỏng việc lớn của ta? Ngươi có biết trong khoảng thời gian này ta sống như thế nào không? Ngươi có biết khi ta hay tin ngươi còn sống thì hưng phấn đến cỡ nào không? Không thể tự tay từng đao giết ngươi thì sao ta trút cơn giận này được? Làm sao thông ý niệm?

Trong mắt Long Kỵ công tử đầy oán độc, hận thù. Tiêu Lãng hiểu rõ tâm tình của Long Kỵ công tử. Với lloại thiên chi tiêu tử này, bọn họ giết người, hại người, chơi đùa với người khác là chuyện đương nhiên, thiên kinh địa nghĩa. Nếu người ta muốn cướp đồ của gã, đùa bỡn nữ nhân của gã, thậm chí giành nổi bật với gã, làm gã mất mặt thì bọn họ sẽ nổi giận, xé rách ngụy trang nho nhã, nhe nanh dữ tợn, muốn chém tận giết tuyệt.

Mắt Tiêu Lãng bình như như đàm nước xuân, không chút tức giận, ngược lại thương hại nhìn Long Kỵ công tử.

Tiêu Lãng khẽ thở dài:

- Muốn giết như thế nào thì tùy ngươi muốn. Chắc ngươi cũng biết rõ chuyện ta làm trước khi đến Thanh Long sơn. Chuyện này quậy lớn như vậy, vô số gia tộc Thần Vực nhìn trong mắt, đừng khiến Long gia của ngươi mất mặt. Nếu ta đã đến thì sống hay chết tùy ngươi, hãy thả người đi, đừng làm ta xem thường ngươi, nói sao thì ngươi cũng là đệ nhất công tử Thần Vực.

Long Kỵ công tử ngửa đầu cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha!

Long Kỵ công tử cười thật lâu sau hét lên:

- Tiêu Lãng, ngươi yên tâm, chờ ngươi chết rồi ta sẽ thả toàn bộ tộc nhân của ngươi, dĩ nhiên ta phải có chút phong độ này. Bây giờ ngươi tự phế mình hay để ta sai người làm?

Tiêu Lãng nhún vai, thản nhiên nói:

- Người của ngươi làm đi, ta không quen tự sát.

Tiêu Lãng liếc mười mấy Thiên Tôn, nghi hoặc hỏi:

- Long Kỵ, ta hiểu ngươi có thể điều động quân đoàn Hổ Nhẫn, chắc mấy Thiên Tôn này không thuộc Long gia các ngươi? Ta rất tò mò là sao ngươi có thể mời người đến? Có thể cho ta chết sáng mắt được không?

Long Kỵ công tử không che giấu, hãnh diện nói:

- Rất đơn giản, ta đổi thần binh Chí Cao lấy hai trăm ức Tử Thánh Thạch mời hai mươi vị đại nhân.

Long Kỵ công tử tự hào như là đã làm chuyện lớn gì ghê gớm lắm. Tiêu Lãng thầm giơ ngón cái, thật sự khâm phục. Phá sản cỡ như Long Kỵ công tử đúng là xưa nay chưa từng có, đi bán luôn thần binh Chí Cao.

Long Kỵ công tử không nói nhiều, chậm rãi thụt lùi, quát to:

- Bố trận!

Vù vù vù vù vù!

Nguyên Thanh Long sơn sáng lên. Bốn phương tám hướng Thanh Long sơn, không gian phạm vi trăm vạn dặm xuất hiện sợi chỉ đỏ như xiềng xích giao nhau thành thiên la địa võng. Tiêu Lãng nhướng mày, vẻ mặt trầm trọng. Không lẽ lại là Khốn Thần đại trận? Tiêu Lãng cảm ứng kỹ, quả nhiên phát hiện không gian hơi thác loạn, liên tục chấn động, rõ ràng thiết kế nhằm vào hắn na di.

- Ra tay, phế hắn đi, chừa một hơi cho ta tự tay giết!

Long Kỵ công tử từ từ chui vào rừng rậm sau lưng, được một đám hộ vệ vây quanh. Đám hộ vệ toàn là đỉnh Thần Tổ cảnh, dường như hợp thành trận pháp đề phòng Tiêu Lãng ra tay bắt giữ Long Kỵ công tử.

Hai mươi Thiên Tôn hành động, bọn họ không hoàn toàn Thiên Tôn của Tu La gia, họ đến từ các nơi. Long Kỵ công tử ra giá trên trời, tặng cho mỗi người một Mị Hương nữ kêu bọn họ đến Thanh Long sơn hỗ trợ giết một người.

Cuộc mua bán này rất có lời, cộng với cho Long Kỵ công tử một nhân tình, bình thường Thiên Tôn sẽ không từ chối. Tuy Tiêu Lãng quậy thanh thế lớn trong Hủy Diệt chi địa, nghe nói có một con Linh Manh Điểu, chết mà sống lại trong Quỷ Tà vực diện.

Nhưng mọi người thấy Tiêu Lãng là thần chi khí thể thì bản năng yên lòng. Lại nói có Long Kỵ công tử đứng ra, cho dù người sau lưng Tiêu Lãng tính sổ cũng sẽ tìm gã trước. Mà tính sổ với Long Kỵ công tử phải đối mặt Long Ngạo Chí Cao Thần.

Hai mươi Thiên Tôn, trong đó có một người là hậu kỳ Thiên Tôn, bảy người là trung kỳ Thiên Tôn, số còn lại là tiền kỳ Thiên Tôn. Nhiều Thiên Tôn đối phó với một thần chi khí thể chẳng phải là dễ dàng hơn dao mổ trâu giết gà? Long Kỵ công tử còn bày ra đại trận phòng ngừa Tiêu Lãng chạy trốn. Hai mươi Thiên Tôn cảm thấy hơi chuyện bé xé ra to.

Vù vù vù vù vù!

Mười hai tiền kỳ Thiên Tôn hành động, bảy trung kỳ Thiên Tôn, cường giả hậu kỳ Thiên Tôn không nhúc nhích, khinh thường ra tay. Mười hai người thành hình quạt xông hướng Tiêu Lãng, tự phóng ra công kích, phô thiên cái địa, bài sơn đảo hải, khí thế hùng hồn, uy lực kinh người.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Từng mảng không gian tan vỡ, áp lực cường đại như sắp có bão tố, làm người nghẹt thở. Bầu trời chớp lóe sợi chỉ đỏ như vô thanh đùa cợt Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng cười cay đẳng, thụt lùi lại, mắt lộ tia tàn nhẫn và điên cuồng. Nếu Long Kỵ công tử nói sẽ thả người thì chắc không làm bậy, vậy hôm nay Tiêu Lãng chắc chắn gục ngã tại đây. Trước khi chết không kéo theo mấy tên làm đệm lưng thì không phải tính cách của Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng tiến vào trạng thái hồn du, mọi thứ xung quanh biến chậm rãi. Tiêu Lãng nhanh chóng thụt lùi, đôi tay liên tục đánh ra Thiên Cơ Bàn Nhược Chưởng, dùng năng lượng công kích bắn bốn phương tám hướng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Thiên Tôn phát ra công kích toàn là tiền kỳ Thiên Tôn, ngang ngửa với năng lượng công kích của Tiêu Lãng. Thế nên năng lượng va nhau liên tục nổ trên bầu trời. Tiêu Lãng như du long xuyên qua bên mép từng vụ nổ, thân hình quỷ mị như u hồ, làm người nhìn hoa mắt. Cuối cùng sau khi toàn bộ năng lượng nổ tung, tuy vòng bảo hộ của Tiêu Lãng nổ nhưng người không bị thương quá nặng.

Hậu kỳ Thiên Tôn có thực lực mạnh nhất trong đám mắt chợt sáng lên, mở miệng nói:

- A? Quả nhiên hơi thú vị, khống chế năng lượng chính xác, tốc độ phản ứng nhanh như vậy? Có thể gây ra động tĩnh lớn trong Hủy Diệt chi địa quả nhiên không phải người bình thường.

Trong giọng tràn ngập ngạc nhiên.

Một người gặp hai mươi đợt công kích vậy mà trong thời gian ngắn phán đoán ra quỹ tích công kích, trước tiên đánh ra, tính chính xác địa điểm nổ, tính ra phương hướng, sức mạnh dư âm thân thể bị tạc bay, đặt tuyến đường tránh né hoàn mỹ nhất. Phản ứng, năng lực, thủ đoạn biến thái như vậy dù là hậu kỳ Thiên Tôn như gã cũng không thể làm hoàn mỹ đến vậy được.