Vong Trần Chí Cao Thần nói mấy câu này khiến Tiêu Lãng có điều ngộ ra, nhưng trong mơ hồ hắn chưa hoàn toàn nghĩ thông. Rất nhanh, mắt Tiêu Lãng tỉnh táo lại, là vì vết thương ngoài da làm đau đớn.
Tiêu Lãng yên lặng nhớ kỹ mấy câu đó trong lòng, mờ mịt liếc mắt thấy mấy Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần đang nhìn mình. Tiêu Lãng âm thầm vận công chữa thương, vừa chắp tay nói với mấy Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần.
- Đa tạ các vị đại nhân trợ giúp, Tiêu Lãng vô cùng cảm kích. Đương nhiên... Đa tạ Chí Cao Thần đại nhân nhắc nhở, sau này nếu có điều ngộ sẽ đến bái tạ đại nhân.
Hai câu sau là Tiêu Lãng nói với trên bầu trời. Mấy Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần vốn định khách sáo lại vài câu nhưng giờ nghiêm nghị thẳng sống lưng. Bọn họ biết rõ lão tổ tông của mình kiêu ngạo biết bao, thế mà bây giờ chỉ điểm cho Tiêu Lãng? Đây là việc cực kỳ hiếm hoi.
Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần cố ý giữ Tiêu Lãng ở lại vài ngày trong thành trì, nhưng hắn đã trễ ba ngày rồi, thời gian eo hẹp nên từ chối khéo. Tiêu Lãng mang theo vết thương đi vào truyền tống trận, truyền tống đến Thanh Thứ chi địa.
Hậu kỳ Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần vào thổ bảo, đi tới một cái sân là cấm địa với mọi người. Sân này cực kỳ lớn nhưng không có người hầu, chỉ có một nam nhân trung niên tuấn tú cầm quyển sách cổ, ung dung đọc sách. Bộ dạng của nam nhân trung niên tuấn tú này giống hệt như pho tuợng bên ngoài.
Hậu kỳ Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần cực kỳ cung kính quỳ xuống hành lễ:
- Bái kiến lão tổ tông!
Hiển nhiên dù là hậu kỳ Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần cũng không có tư cách thường xuyên vào sân này nên hơi kích động.
Nam nhân trung niên không nhúc nhích, không chớp mắt cái nào, hờ hững phất tay.
Thiên Tôn của gia tộc Vong Trần vội đứng dậy, cung kính nói:
- Lão tổ tông, Tiêu Lãng dứt khoát đòi đi, ta không giữ lại. Tiêu Lãng đang truyền tống đi Thanh Thứ chi địa, chắc là đến Thanh Long sơn. Nghe nói tộc nhân, thân nhân của Tiêu Lãng bị Long Kỵ công tử, Thanh Lê công tử hợp tác bắt cóc, chúng ta có nên ra tay giúp đỡ không?
Nam nhân trung niên nho nhã nhỏ giọng nói:
- Long Kỵ và Thanh Lê?
Nam nhân trung niên lật một trang sách, phất tay nói:
- Cứ để hắn đi. Tiêu Lãng có thể sống sót ở Thanh Long sơn, đi ngang qua mang hắn đến gặp ta, nếu chết thì thôi.
Hậu kỳ Thiên Tôn gật đầu, cung kính lui ra, trong lòng ngộ ra. Rõ ràng lão tổ tông Vong Trần Chí Cao Thần rất thích Tiêu Lãng, nhưng là sâu hay rồng thì phải xem hắn có vượt qua ải Thanh Long sơn này không.
Tiêu Lãng ẩn núp biên giới Vong Trần chi địa và Thanh Thứ chi địa, cách ngày hẹn còn có sáu, bảy ngày. Tiêu Lãng phải dưỡng thương cho tốt, giữ trạng thái tốt nhất mới dám lên Thanh Long sơn.
Tiêu Lãng ẩn trong một mật thất vừa trị thương vừa nhớ lại pho tượng, hắn cảm ngộ vài thứ trong vài câu Vong Trần Chí Cao Thần nói. Mấy thứ này mơ mơ hồ hồ, không thể nói rõ ràng được, có chút giống với ba chữ mà lúc trước Tử Mị Hoàng viết, dường như có dính dáng đến Thế Giới Diễn Hóa Đồ, nhưng Tiêu Lãng không thể liên kết chúng lại.
Tựa như cơn gió, Tiêu Lãng nghe tiếng gió, cảm nhận thoải mái khi gió thổi qua, muốn vươn tay bắt lấy nhưng không thể bắt giữ. Tiêu Lãng buồn bực, nếu không phải Thiên Ma lão tổ truy sát đánh gãy ngộ đạo thì không chừng lần này hắn có thu hoạch rồi.
Những thứ này mơ hồ, ngắt quãng, bỗng nhiên cảm ngộ, Tiêu Lãng rất khó dùng ngôn ngữ nói ra, càng không biết có tác dụng gì. Nhưng đây là cảm ngộ của Chí Cao Thần đối với thiên đạo, chắc chắn là thứ tốt. Chỉ cần tham ngộ chắc chắn thực lực của Tiêu Lãng sẽ tăng vọt.
Tiêu Lãng lắc đầu, cảm giác thân thể gần lành lặn hết thì ngừng tu luyện, không luyện hóa Tử Thánh Thạch nữa. Lực lượng linh hồn của Tiêu Lãng đầy đủ, không thấy mệt mỏi.
Tiêu Lãng chỉnh lý lại báu vật, các loại thần thông có thể lợi dụng, thực lực của mình. Tiêu Lãng suy tính những khả năng gặp được tại Thanh Long sơn. Tiêu Lãng giở không gian giới chỉ ra dò xét, thấy một đống thần binh, chiến giáp tạp nham, bất đắc dĩ thở dài.
Những loại thần binh không thể tăng sức chiến đấu cho Tiêu Lãng, thần giáp đối với kẻ địch hiện tại của hắn không khác gì áo gai. Thời gian gấp gáp, Tiêu Lãng không rảnh đi tham ngộ Mạch Lạc Đồ Đại Đạo Thụ, Thế Giới Diễn Hóa Đồ, không rảnh dung hợp thần kỹ đẳng cấp cao. Tiêu Lãng chỉ có thể dựa vào thực lực hiện có liều một phen.
Tiêu Lãng bỗng cảm thấy chút thực lực ấy không đủ tiếc rằng không có thời gian. Thần thức của Tiêu Lãng lại quét trong không gian giới chỉ, cuối cùng ngừng lại ở một cục đá đen.
- Cục đá đen?
Lòng Tiêu Lãng máy động, lấy cục đá đen ra. Tiêu Lãng phát hiện thứ này trong vực diện Thiên Châu, xung quanh cục đá đen toàn là Hạt Huyết Thạch, Hắc Huyết Thạch nhưng hắn nghiên cứu đã lâu vẫn không phát hiện ra cái gì.
Tiêu Lãng nhìn chằm chằm cục đá đen thật lâu, trực giác có lẽ nó có ích. Tiếc rằng Tiêu Lãng không hiểu cục đá đen này là gì, dùng như thế nào.
Một ngày sau, Tiêu Lãng đứng dậy, lấy nước trong tắm rửa, thay bộ áo sạch sẽ hoa lệ, cất cục đá đen và Hạt Huyết Thạch, Hắc Huyết Thạch trong mật thất đi. Tiêu Lãng bay vọt lên trên, nhanh chóng tìm một thành trì, liên tục truyền tống đi Thanh Long sơn.
Tiêu Lãng truyền tống hai ngày thì đến chủ thành của Thanh Long lĩnh, Thanh Long thành, đại bản doanh của Thanh gia. Trong khoảnh khắc Tiêu Lãng xuất hiện chợt cảm giác không khí bốn phía thay đổi, khỏi nhìn cũng cảm giác được nhiều đôi mắt sáng lên.
Tiêu Lãng phủi áo, ung dung đi ra truyền tống trận, liếc bốn phương tám hướng. Tiêu Lãng trông thấy một pho tượng tím vàng to lớn nằm giữa quảng trường, nheo mắt lại.
Đây rõ ràng là pho tượng của Thanh Thứ Chí Cao Thần. Bộ dạng của Thanh Thứ Chí Cao Thần rất bá khí, mặc chiến giáp bạc, cầm một cây trường thương bạc, khuôn mặt đao khắc tràn ngập khí bá tuyệt ngạo nghễ thiên hạ.
Tiêu Lãng cảm nhận áp lực từ pho tuợng, không biết bên trong có ẩn chứa cảm ngộ của Chí Cao Thần đối với thiên đạo không? Hoặc là cơ duyên của Tiêu Lãng không tốt, lần này hắn nhìn thật lâu mà không có thu hoạch gì. Tiêu Lãng nhấc chân đi tới, mặc kệ những ánh mắt kỳ dị của vô số Trinh sát nhìn mình. Tiêu Lãng đi đến trước mặt pho tượng, cung kính khom người cúi đầu hành lễ, xong phẩy áo đi vào một tửu lâu, kêu mâm đồ ăn ngon, rượu ngon, ung dung ăn.
Tiêu Lãng ăn no uống đã xong đi lên gian phòng cao nhất, ngủ một giấc trong căn phòng thoải mái. Hôm sau, khi mặt trời lên cao, Tiêu Lãng bước ra ngoài, tìm một thương hội, mời hơn mười người, kêu người đặc biệt chuẩn bị kiệu êm nâng hắn đi hướng Thanh Long sơn phía bắc thành.
Một đường yên tĩnh, bình an đến đáng sợ.
Thanh Long sơn cách Thanh Long thành chỉ chừng mười vạn dặm, Tiêu Lãng mời võ giả toàn là Thần Quân cảnh. Nửa ngày sau, mọi người đã đến dưới Thanh Long sơn. Đám Thần Quân cảnh ngừng lại, không dám lên Thanh Long sơn, nói là trên núi hay có quỷ mị, lên đó là chết chắc.
Tiêu Lãng nhìn Thanh Long sơn âm u tràn ngập khói đen, lại nhìn thanh Hoàng phong to lớn hơn Thanh Long sơn gấp mười lần ở hướng bắc, mỉm cười. Tiêu Lãng xuống kiệu, một mình lên Thanh Long sơn.
Tiêu Lãng nhìn đường núi quanh co khúc khuỷu, mặt bình tĩnh như nước. Tiêu Lãng chưa đi vào Thanh Long sơn đã mơ hồ cảm nhận vô tận sát khí truyền ra từ bên trong. Tiêu Lãng nghi hoặc nhíu mày, nghĩ không ra Long Kỵ công tử lấy đâu ra hai mươi Thiên Tôn đến vây giết hắn?
Nếu ở Long vực thì Tiêu Lãng tin tưởng Long Kỵ công tử có thực lực này, nhưng trong Thanh Thứ chi địa, không lẽ Thanh Lê dứt khoát bán mạng cho Long Kỵ công tử sao? Thanh Lê không sợ lão tổ tông nhà gã tát tai?
Rất nhiều chuyện Tiêu Lãng không nghĩ ra nhưng không cản trở hắn lên Thanh Long sơn.
Chỉ nửa canh giờ sau Tiêu Lãng đã leo lên đỉnh núi Thanh Long sơn, thần thức quét qua cảm giác có vô số cường giả ẩn núp. Tiêu Lãng nhìn hai mươi mốt người đứng phía trước, mắt hắn dừng ở một võ giả toàn thân phu trong áo đen.
Tiêu Lãng thở dài một hơi, mở miệng nói:
- Long Kỵ, ngươi lấy quần ren của nữ nhân che mặt làm cái gì? Bộ dạng như ngươi dù có rúc đầu vô nhà xí thì ta cũng nhận ra. Được rồi, ta đã đến, người của ta đâu? Thả ra đi, đừng làm Long Ngạo mất mặt.