Tiêu Lãng suy nghĩ hai ngày, ra khỏi gian phòng của mình, tìm Hiên Viên Thiên Vũ, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương. Nhìn Hiên Viên Thiên Vũ trên người tràn ngập sức sống, mọi mặt tốt đẹp, Tiêu Lãng thầm khâm phục Chí Cao Thần cường đại và siêu đẳng. Sống lại người đã chết đúng là năng lực của siêu thần.
Thấy Tiêu Lãng vẻ mặt bình tĩnh đi ra, hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hiên Viên Thiên Vũ gật gù. Tiêu Lãng có thể đi ra gặp khách chứng minh hắn tạm thời bước ra khỏi bóng đêm, ít nhất sẽ không tiếp tục suy sụp.
Tiêu Lãng miễn cưỡng cười, chắp tay với Hiên Viên Thiên Vũ.
Tiêu Lãng nói:
- Chúc mừng Thiên Vũ đại nhân!
Hiên Viên Thiên Vũ cười hì hì, lắc đầu, nói:
- Tiêu Lãng, ngươi cứ kêu ta là Thiên Vũ đại ca đi. Mạng của ta là ngươi cho. Nhớ năm đó ta chỉ mơ ngươi có thể đưa tàn hồn của ta quay về Hiên Viên sơn, để ta gặp phụ thân lần cuối là thỏa mãn rồi. Không ngờ ta có thể sống lại, hơn nữa người lại ngưng tụ thần thể, có thể tu luyện! Phần ân tình Hiên Viên Thiên Vũ ta nhớ kỹ trong lòng, sau này ngươi chính là đệ đệ ruột của ta.
Hiên Viên Thiên Minh gật đầu, nói:
- Tiêu Lãng tiểu huynh đệ có ơn lớn với Hiên Viên gia chúng ta, Hiên Viên gia vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.
Tiêu Lãng cực kỳ nghiêm túc nói:
- Đừng nói như vậy, không có Thiên Vũ đại ca thì Tiêu Lãng ta chết sớm rồi. Hơn nữa nếu không nhờ Thiên Vũ đại ca phá vỡ phong ấn, sớm muộn gì Thiên Châu sẽ tiêu đời. Cho nên là ta thiếu Thiên Vũ đại ca nhiều hơn.
Hiên Viên Thiên Vũ mỉm cười nói:
- Được rồi, đừng cứ thiếu tới thiếu lui. Tiêu Lãng, ngươi định làm gì? Qua một thời gian nữa chúng ta phải quay về Thần Vực, nếu ngươi cần thì ta điều động mười Thần Tổ cảnh trong gia tộc giúp ngươi bảo vệ Thiên Châu. Nói thật ra lần trước do phụ thân sơ ý, cho rằng trải qua chuyện Xích Long thành thì không ai dám ***ng ngươi, không ngờ cuối cùng biến thành thảm kịch, Ài...
Hiên Viên Thiên Vũ ở Thiên Châu một đoạn thời gian nên có chút cảm tình, vẻ mặt hiện tại không phải giả bộ. Hiên Viên Thiên Vũ thật sự bi thương.
Hôm nay Tiêu Lãng tìm Hiên Viên Thiên Vũ là để nói về chuyện này.
Tiêu Lãng trầm ngâm một lúc, chắc chắn nói:
- Ta muốn di dời đa số người Thiên Châu đi Thần Vực, không biết Hiên Viên gia có thể cho ta một thành trì được không?
- A?
Lời của Tiêu Lãng khiến hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hiên Viên Thiên Vũ rất là kinh ngạc. Đặc biệt là hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, làm như bọn họ không quen biết Tiêu Lãng, mở to mắt nhìn hắn.
Trong xương Tiêu Lãng có kiêu ngạo, mấy người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hiên Viên Thiên Vũ cùng Tiêu Lãng đi Ma Vực một chuyến xong hoàn toàn hiểu tiểu tử này. Mai gia chiêu lãm hắn, Hoàn Nhan gia chiêu lãm hắn, Hiên Viên gia chiêu lãm hắn, nhưng Tiêu Lãng đều dứt khoát từ chối.
Sau này Hình Thiên tỏ thái độ rõ ràng muốn thu Tiêu Lãng làm nữ tế cho Hình Thiên cung, chuyện tốt như vậy mười người thanh niên đều đồng ý hết mười, thế nhưng Tiêu Lãng vẫn từ chối. Cuối cùng Dạ hậu giữ lại, chỉ cần Tiêu Lãng muốn ở thì có thể ở trong Tử Đế cung cả đời. Đổi làm Thiên Tôn đều không thể từ chối nhưng Tiêu Lãng vẫn không chịu.
Giờ phút này, Tiêu Lãng nêu ra muốn Hiên Viên gia cho hắn một tòa thành trì? Mang dân chúng Thiên Châu di chuyển đi Thần Vực? Điều này hoàn toàn đảo điên hiểu biết của hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương với Tiêu Lãng.
Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương, Hiên Viên Thiên Vũ xoe tròn mắt, biết chuyện này kích thích Tiêu Lãng rất lớn, đả kích nhiều. Tiêu Lãng chọn che giấu kiêu ngạo tận xương, giống như Hiên Viên Thiên Tôn trước kia, học nhẫn nhịn, ngủ đông. Tiêu Lãng như thế này càng đáng sợ hơn.
Hiên Viên Thiên Vũ phản ứng lại trước tiên, cười to bảo:
- Chuyện này không cần xin phép phụ thân, ta có thể toàn quyền làm chủ. Tòa thành trì nào trong Hiên Viên sơn trúng ý ngươi thì cho ngay đấy. Người Hiên Viên gia sẽ rút đi hết, không hề nhúng tay vào chuyện trong thành trì. Thành trì kia trên danh nghĩa thuộc về Hiên Viên gia, còn lại là của ngươi.
Hai người Hiên Viên Thiên Minh, Hiên Viên Thiên Cương gật đầu, cho dù có xin ý kiến của Hiên Viên Thiên Tôn thì cũng giống nhau. Hiên Viên Thiên Tôn đối xử với Tiêu Lãng còn tốt hơn bọn họ.
Tiêu Lãng đứng dậy, cúi gập người nói:
- Ta đại biểu các dân chúng Thiên Châu còn sống cảm tạ Hiên Viên gia!
Hiên Viên Thiên Vũ đi tới vỗ vai Tiêu Lãng, cười to bảo:
- Tiểu tử thối nhà ngươi nếu đi đâu sẽ có nhiều chỗ giành cướp ngươi, đừng nói là một thành trì, cho ngươi luôn mười cái. Cứ quyết định như vậy đi, ngươi hãy sắp xếp, chúng ta có đủ Phi Vân bàn, ta lập tức báo tin về rồi phái vài hộ vệ đến đây, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tiêu Lãng gật đầu đi ra ngoài, triệu tập toàn bộ đại nhân vật của Thiên Châu, khiến bọn họ đi Chúc Âm điện mở hội. Tiêu Lãng kêu Trà Mộc, Quân Thần Độc Cô Hành đến, định nghe ý kiến của bọn họ trước.
Các đại nhân vật Thiên Châu đều tụ tập, không ai chết. Gần đây xây dựng thành trì đều ở quanh Tiêu Đế thành, gần ức dân chúng Thiên Châu sống sót đều ở gần đó, tiện cho thống nhất điều động.
Nghe nói Tiêu Lãng triệu tập mọi người thì cả đám phấn chấn tinh thần, dùng tốc độ nhanh nhất đi Chúc Âm điện. Tiêu Ma Thần, Vô Ngân bị kêu tới, mọi người nghi hoặc ngồi trong Chúc Âm điện, không hiểu Tiêu Lãng muốn làm cái gì?
Tiêu Lãng mang theo Trà Mộc, Quân Thần Độc Cô Hành đi tới, nhìn lướt qua mọi người ngồi trong chủ điện.
Tiêu Lãng bình tĩnh nói:
- Ta định mang mọi người đi Thần Vực. Bên Hiên Viên gia đã hứa sẽ cho chúng ta một đại thành trì, không nhúng tay vào. Các ngươi hãy suy nghĩ, muốn cùng ta thì đi chuẩn bị, không muốn theo thì ở lại Thiên Châu. Ta chỉ nói một câu, đi Thần Vực có bảo đảm an toàn tuyệt đối, mặt tài nguyên cũng tốt hơn Thiên Châu gấp vạn lần.
Lời của Tiêu Lãng gây nên sóng to gió lớn. Tiêu Lãng nói rõ ràng, xem ra muốn bỏ Thiên Châu, dốc hết sức phát triển trong Thần Vực.
Đám người Tiêu Lãng trở về, mọi người hiểu cơ bản về thế giới này. Thiên Châu rất nhỏ, là vực diện tứ đẳng, hạt muối nhỏ. Thiên Châu không có tương lai gì, vực diện càng lớn thì càng có thẻ hấp dẫn linh khí hỗn độn tụ tập, tu luyện nhanh hơn.
Nhưng mọi người sinh ra ở Thiên Châu, có cảm tình rất sâu với mảnh đất này, trong phút chốc kêu bọn họ rời đi, dẫn theo tộc nhân đi Thần Vực bí ẩn mà không biết nguy hiểm thì ai cũng thấp thỏm bất an. Như Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ sắc mặt âm trầm.
Đám người Vô Ngân, Cuồng Nhân, Luân Hồi liếc nhau, không chút do dự đứng dậy nói:
- Chúng ta đi.
Sát Đế gật đầu, nói:
- Tộc chúng ta cũng đi.
Hòa Thuật Thiên Đế tỏ thái độ:
- Ta đi!
Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ trầm ngâm thật lâu, cuối cùng cắn răng gật đầu, nói:
- Chúng ta cũng đi, xương già này liều mạng.
Loan Nguyệt Thiên Đế lên tiếng:
- Các ngươi đều đi, xương già như ta không đi. Ta ở lại Thiên Châu trông nhà. Nhưng Đại Đế, có thể mang theo một số hậu đại gia tộc ta đi Thần Vực, chăm sóc cho họ?
Tiêu Lãng phất tay, dứt khoát nói:
- Thông báo cho các dân chúng Thiên Châu sống sót, bất cứ ai muốn đi thì chuẩn bị, một tháng sau khởi trình! Lần này con dân đi Thần Vực bất cứ ai đều được ta chăm sóc, có thể vùng lên được không thì phải xem cố gắng, tư chất của riêng mình. Ta sẽ xếp người liên tục tặng tài nguyên cho con dân ở lại Thiên Châu, đương nhiên nếu các ngươi muốn đi Thần Vực thì tùy thời có thể nhưng phải tự mình đi.
Trà Mộc, Quân Thần Độc Cô Hành liếc nhau, gật gù. Mới rồi Tiêu Lãng đã lén nói với Trà Mộc, Quân Thần Độc Cô Hành, quyết định này cực kỳ sáng suốt.
Tiếp tục canh giữ mảnh đất Thiên Châu thì đám người Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao, Vô Ngân không có tâm trí phát triển tại Thần Vực. Đi Thần Vực thì tộc Thiên Châu mới nhanh chóng phát triển. Chỉ khi thực lực toàn tộc biến mạnh thì sau này mới có thể tự bảo vệ mình.
Chỉ cần Hiên Viên Thiên Tôn không chết thì không ai dám gây chuyện trong Hiên Viên sơn lĩnh. Tiêu Lãng hoặc bất cứ ai tăng thực lực đến Thiên Tôn rồi đi tấn công một sơn lĩnh là Thiên Châu có thể đời đời hưng thịnh.