Chương 1102: Tình nộ.

- Tiêu đại ca, một ngày nào đó ngươi sẽ đến cưới Nhược Thủy sao?

Câu này như ma chú quanh quẩn trong đầu Tiêu Lãng thật lâu. Lúc trước Tiêu Lãng không nghĩ đến điều này, hắn không hy vọng xa vời có thẻ lấy hai thiên chi kiều nữ, tuy rằng trong Thần Vực có vô số người suốt ngày mơ mộng.

Không suy nghĩ không đại biểu khi biết có người muốn cưới hai tỷ muội thì lòng Tiêu Lãng không chua xót. Con người luôn ích kỷ, thứ mình không muốn nếu bị người ta có được thì sẽ khó chịu. Uống chi Hoàn Nhan Nhược Thủy thâm tình nói nếu phải gả cho ai thì bọn họ muốn gả cho Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng lắc đầu, tự nhủ đừng nghĩ nhiều, bây giờ không thích hợp chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Chuyện sau này để mai sau tính.

Hiên Viên Thiên Tôn để lại một câu khiến Tiêu Lãng lại cầm lên đấu chí. Lần này đã có quá nhiều người chết, làm Tiêu Lãng đau đớn. Lúc trước Hiên Viên Thiên Tôn đã nói rõ là không có chứng cứ thì không ai giúp được Tiêu Lãng, ai dám làm bậy thì... Sẽ không ngồi xem. Cho nên nếu Tiêu Lãng muốn báo thù, muốn sau này dẫn dắt tộc nhân, thân nhân sống tốt thì phải biến càng mạnh mẽ hơn, phải dựa vào chính mình.

Tiêu Lãng dọn dẹp sạch vò rượu trong phòng, tiếp đó ngồi xếp bằng trên mặt đất. Tiêu Lãng kiểm tra thân thể mình, sau khi dò xét hắn rất giật mình.

Bởi vì toàn bộ huyệt đạo của Tiêu Lãng biến dạng. Vốn huyệt đạo của Tiêu Lãng là hình trứng giờ biến đổi, giống như nghêu sông, càng hùng hậu hơn.

Tiêu Lãng nội thị mấy lần, xác định toàn bộ huyệt đạo biến dạng thì rất buồn bực. Tiêu Lãng chìm đắm trong thống khổ, ở trạng thái đó hắn đã cảm ngộ Tình Đạo đệ thất cảnh, chỉ bấy nhiêu đủ khiến hắn mừng như điên. Bây giờ huyệt đạo biến đổi?

Không sai!

Thời gian Tiêu Lãng quỳ là bởi vì tự trách, áy náy, hối hận, bi thương, tức giận, các cảm xúc khiến linh hồn tiến vào trạng thái kỳ diệu, nhân họa gặp phúc, thế nhưng cảm ngộ Tình Đạo đệ thất cảnh... Tình Nộ.

Cảm ngộ Tình Đạo luôn là cảm xúc của Tiêu Lãng đối với sự việc gì, trạng thái nào đó đột nhiên ngộ đạo, Tiêu Lãng không lấy làm lạ. Tiêu Lãng giật mình là tại sao huyệt đạo lại thay đổi? Huyệt đạo bất giác biến đổi?

Thân thể nhân loại rất huyền diệu, tình huống bình thường sẽ không biến dị. Cho dù bị ngoại lực thay đổi như trọng kích đánh gãy xương, thân thể chậm rãi hồi phục như cũ.

Bây giờ thân thể Tiêu Lãng kỳ diệu biến đổi, tuy rằng không có gì khác lạ nhưng hắn vẫn là rất lo lắng. Ai biết là tốt là xấu? Hiện tại Tiêu Lãng chỉ trông chờ vào tiểu đan điền, nếu không thể ngưng tụ ra tiểu đan điền thì đời này hắn vĩnh viễn không thể trở thành Thiên Tôn, cũng sẽ không có cơ hội báo thù.

Giờ phút này, huyệt đạo của Tiêu Lãng đã đủ cường đại và rộng rãi, nhưng hắn tin rằng chưa đủ để áp súc thành tinh hải. Không có đủ năng lượng thì dù cảm ngộ Tình Đạo đến đệ thập nhất cảnthhì thực lực của Tiêu Lãng tối đa là đỉnh Thần Tổ cảnh.

- Tình Nộ? Không biết là công kích kiểu gì?

Tiêu Lãng nội thị mấy lần, chắc Hiên Viên Thiên Tôn cũng biết gì. Hiên Viên Thiên Tôn không nói chứng minh gã không hiểu, Tiêu Lãng mặc kệ, bắt đầu nghiên cứu Tình Nộ.

Vốn Tiêu Lãng muốn phóng Tình Nộ ra thử nhưng cố nén. Cấm chế Thiên Vũ điện quá yếu với Tiêu Lãng hiện giờ, chỉ một phát là chấn nát ngay.

Tiêu Lãng mở mắt ra, mở cấm chế trong phòng, đi ra ngoài. Tiêu Lãng bước ra, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một mình bay lên trời đến giữa không trung.

Tiêu Lãng hét to:

- Tình Nộ!

Người Tiêu Lãng phát ra vô số chữ tình màu đỏ, không đếm được là bao nhiêu. Những chữ tình cao cỡ mười thước, tụ tập cùng một chỗ, cuối cùng hình thành nắm tay lửa đỏ.

Thành công ngưng tụ nắm tay, không gian xung quanh hơi rung động, mang theo khí thế đè ép vô số núi cao, khiến Độc Long bay vọt lên theo không dám tới gần.

Vù vù vù vù vù!

Nắm tay lửa đỏ to hơn ngàn thước mang theo khí thế hủy thiên diệt địa đánh tới trước. Nắm tay xẹt qua, không khí vặn vẹo, không gian nứt vỡ thành từng khe hở. Cái khí thế đó, tình hình đó, uy thế bá tuyệt diệt sát làm khuôn mặt chân chất của Độc Long lộ vẻ kinh sợ.

- Cái... Cái uy lực này cũng cỡ công kích của Hiên Viên Thiên Tâm!

Độc Long há hốc mồm, hơn nửa ngày mới phun ra được một câu như vậy. Giây tiếp theo, Độc Long không rảnh kinh thán, vì gã thấy mặt Tiêu Lãng tái xanh. Vì Độc Long thấy mặt Tiêu Lãng trắng bệch, chậm rãi rớt xuống dưới. Nắm tay to lớn đằng trước đột nhiên biến mất giữa không trung.

- Chủ nhân!

Độc Long lao ra, một hơi ôm Tiêu Lãng, thấy vẻ mặt hắn thống khổ thì mắt nửa khép nửa mở, trông như bị trọng thương.

Độc Long sốt ruột hỏi:

- Chủ nhân làm sao vậy? Bị người tập kích sao?

Tiêu Lãng không nói chuyện, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc mới mở mắt ra.

Tiêu Lãng mệt mỏi nói:

- Không phải, là nguyên nhân của ta. Linh hồn của ta không đủ cường đại, cưỡng ép phóng thích Tình Nộ dẫn đến linh hồn bị phản phệ! Đưa ta xuống nghỉ ngơi một chút đi.

Nói xong Tiêu Lãng mệt mỏi thiếp ngủ. Vẻ mặt Độc Long buồn bực, nhưng nghĩ đến uy lực nắm tay công kích cường đại thì thoải mái hơn. Tựa như một đứa bé cầm thanh bảo kiếm muốn giết địch nhưng cuối cùng làm mình bị thương. Giờ phút này, linh hồn của Tiêu Lãng chưa đủ khống chế thủ đoạn công kích cường đại như thế này.

Độc Long mang Tiêu Lãng trở về, tập thể giật mình. Mới nãy Tiêu Lãng nổi điên bay ra hù sợ mọi người, giờ còn tưởng ra chuyện lớn gì. Đám người Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao xuất quan chạy tới hỏi thăm.

Tính cách của Độc Long chân chất, không biết nói thế nào. Chỉ bảo Tiêu Lãng phóng thích một loại công kích rồi làm mình bị thương.

Mắt đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu đỏ rực. Làm thê tử mà đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu không thể giúp Tiêu Lãng chút gì, khi hắn thống khổ, buồn bã nhất không thể chia sẻ chút áp lực. Đám người Tiêu Ma Thần, Mộc Tiểu Đao cũng thấy khó chịu, nhìn một lúc xác định Tiêu Lãng không bị nguy hiểm thì đều trở về bế quan.

- Đều về đi. Tiểu Yêu, Hồng Đậu, các ngươi chăm sóc Tiêu Lãng.

Quân Thần Độc Cô Hành phất tay lên, đuổi một đám người ra ngoài. Quân Thần Độc Cô Hành và Tiêu Thanh Y ôm Tiêu An rời đi, để Tiêu Lãng nghỉ ngơi.

Một ngày sau Tiêu Lãng tỉnh dậy, thấy bốn đôi mắt quan tâm lo lắng, con mắt đầy tơ máu. Tiêu Lãng thấy đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu tiều tụy gầy gò, hắn cười miễn cưỡng, ngồi dậy.

Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu đồng thanh kêu lên:

- Phu quân!

Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu vây quanh Tiêu Lãng, không nói chuyện.

Tiêu Lãng nắm tay đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu, cực kỳ nghiêm túc nói:

- Là Tiêu Lãng ta không có năng lực khiến các nàng đi theo chịu khổ. Hy vọng các nàng tin tưởng sau này ta sẽ càng cố gắng hơn, tuyệt đối không để các nàng chịu một chút khổ sở, ta sẽ báo mối thù này!

Đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu không nói chuyện, cũng không khuyên nhủ, người áp sát Tiêu Lãng. Chuyện Tiêu Lãng đã quyết định thì đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã, Mộc Tiểu Yêu không thể sửa đổi, bọn họ chỉ có thể dùng tình yêu nồng nàn cho tâm linh của hắn thoải mái, yên bình giây lát.