Lăng Tiêu đi vào phòng, Lăng Tuyết hướng về phía bên trong hô một tiếng.
"Cha, mẹ! Lăng Tiêu nhà bác hai tới."
Rất nhanh, dì ba liền từ bên trong căn phòng đi ra, trang điểm dày đặc, một thân hàng hiệu xa xỉ.
Dì ba nhìn thấy Lăng Tiêu đang đang đứng ở một chỗ, bà chỉ là có một chút kinh ngạc.
"Lăng Tiêu, con vẫn chưa chết sao?"
Lăng Tiêu gật gật đầu.
"May mắn chưa chết được."
"Vậy thì con thật ra cũng rất may mắn nha."
Nói xong, nàng liếc qua cửa nhìn thấy hai rương đồ vật, trong ánh mắt không khỏi có chút ghét bỏ, nhưng ngoài miệng lại nói dễ nghe.
"Tới thì tới, con mang theo quà làm gì chứ? Khách sáo như thế làm cái gì?"
"Một chút tâm ý."
Dì ba nghĩ linh tinh khẽ nói:
"Hừm, chỉ có một chút đó thôi sao?."
Lời nói này rất nhỏ, có thể người khác nghe không được, nhưng thính giác của Lăng Tiêu rất nhạy bén, cho nên nghe rất rõ ràng.
Điều này cũng làm cho hắn đối với nơi này càng thêm thất vọng.
Hắn đã từng nghĩ, chỉ cần là người thân, thì tất nhiên sẽ có thân tình.
Thế nhưng là trên thực tế, thân tình cũng là có mang tính lựa chọn.
Có tiền, họ hàng xa cũng sẽ thân thuộc.
Không có tiền, người thân của mình thậm chí. . . So với người xa lạ cũng không bằng.
Lúc này, chú ba từ trong phòng đi ra, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đôi mắt đeo một cặp kính gọng vàng, hai đầu lông mày rất rất có vài phần khí thế.
"Nếu còn sống, tại sao ba năm nay không trở về?"
"Ở bên ngoài có một số việc."
Chú ba ngồi trên ghế sa lon, chỉ phía đối diện, nói:
"Ngồi."
Lăng Tiêu ngồi xuống, hai chân của chú ba bắt chéo lại với nhau, ngã người dựa vào ghế sa lon, châm một điếu thuốc, hỏi:
"Chuyện năm đó, không xãy ra cũng đã xãy ra, chú cũng không muốn nói nhiều. Bây giờ con đột nhiên trở về, có tính toán gì?"
"Còn chưa có nghĩ kỹ, chỉ là trước trở lại thăm một chút."
Chú ba gật gật đầu.
"Trở lại thăm một chút cũng tốt, con bây giờ đang làm công việc gì?"
"Tạm thời không có công việc gì."
Chú ba khẽ nhíu mày, đẩy mắt kính của mình, giọng nói mang theo vài phần trách mắng, hắn gằn giọng:
"Làm sao không đi tìm việc mà làm?Tài sản của cha con để lại từ lâu đã bị mất, con không làm việc thì lấy gì để sinh sống?"
"Tạm thời vẫn còn một ít tiền, một số phương diện khác có chút thu nhập."
Chú ba rít một hơi rồi nhã ra mồn làn khói, lạnh nhạt nói:
"Chú có mấy lời phải nhắc nhở con. Tuy nói con không có cha mẹ, nhưng dù sao con cũng là được sinh ra trong gia đình giàu có, những công việc lén lút kia, con không nên lấn thân vào. Với lại những tên đầu đường xó chợ đó nữa, cũng đừng nên kết bạn làm gì."
Khi nghe lời nói này của chú ba, không hiểu sao ở ngực của Lăng Tiêu đau xót, hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày, chú ba của hắn lại xem hắn giống như những loại người kia.
Hít thở sâu một hơi, Lăng Tiêu hỏi ngược lại:
"Tuy con không có cha mẹ, nhưng lúc nào cũng ghi nhớ những lời dạy bảo của cha mẹ lúc họ còn sống. Ngược lại ở trong lòng của chú ba, Lăng Tiêu là loại người trộm cắp đó hay sao?"
Chú ba khẽ nhíu mày.
"Làm sao? Chú là người lớn, giáo dục con hai câu cũng không được?"
Lăng Tiêu không nói, chú ba hừ nhẹ một tiếng, lần nữa mở miệng:
"Chú tuy răng ở Giang Châu lăn lộn ra chút thành tích. Nhưng hiện tại chú đang làm việc ở chính phủ, con cũng biết chú làm quan rất chính trực, cho nên chú không thể giúp ngươi tìm một công việc tốt được. Nhưng bạn bè chú rất nhiều, người nào cũng mở tiệm hoặc là làm việc tại nhà máy. Nếu con nguyện ý đi bưng trà đưa nước, làm nhân viên phục vụ, quét nhà cầu. Hoặc là làm công nhân trong nhà xưởng, chú có thể giúp con một chú. Dù sao, chú cũng là chú ba của con."
Trong lòng của Lăng Tiêu đắng chát cười một tiếng.
Lòng người bạc bẽo, trước kia hắn cũng đã đoán được, chỉ là đáng tiếc là hắn trước đó còn có chỗ để chờ đợi.
Thôi, đạo bất đồng. . . Suy nghĩ khác nhau.
Nghĩ tới đây, hắn đứng dậy, nói:
"Chú ba, cám ơn lòng tốt của chú, bất quá nếu như con muốn tìm công việc bưng trà rót nước thì cũng không cần làm phiền đến chú. Hôm nay tới đây, là vì ông nội nhắc nhở, con còn có việc liền đi trước. Gặp lại."
Dứt lời, Lăng Tiêu quay người rời đi.
Chú ba không khỏi lắc đầu.
"Tính tình của tên nhóc con này giống như cha của nó. Tự cho là đúng! Năm đó, nếu như cha của nó không phải ỷ mình có chút y thuật, nhất định phải cưới mẹ của nó làm vợ, thì cũng không đến mức đắc tội Hoa gia, kết quả là rơi vào tình cảnh chết trẻ, cửa nát nhà tan!"
Lúc này giọng nói của dì ba có chút lạnh lùng :
"Anh cũng không nhìn bộ dáng hiện tại của nó đi. Chẳng lẽ nó còn tưởng là Đại thiếu gia hay sao? Ở bên ngoài ba năm, trở về liền mua hai rương đồ uống trong siêu thị, đúng là một bộ dạng nghèo hèn, phách lối cái gì chứ? Em cũng nói luôn cho anh biết, sau này anh đừng cùng nó lui tới, dính lên loại thân thích nghèo hèn này, muốn bỏ cũng bỏ không được."
"Anh biết, cho nên lúc vừa nãy anh liền mở miệng trước, lập tức phong kín con đường của nó. Để tránh nó cầu xin anh giúp đỡ kiếm cho nó một công việc tốt, anh cũng chả ngu ngốc để rước phiền phức vào người."
Dì ba hì hì cười một tiếng.
"Cái này còn tạm được. Tiểu Tuyết, con phải học tập cha của con một chút nghe chưa. Đối phó với thứ quỷ nghèo này, phải mở miệng trước phong kín con đường của hắn mới được, để hắn không còn đường có thể đi. Nếu con không làm như vậy, cả đời của con sẽ rất khó chịu đấy"
Lăng Tuyết gật gật đầu.
Tuy nhiên, nàng cảm thấy hành động này của mẹ nàng cũng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mà lời nói của mẹ nàng cũng không phải là không có đạo lý.
Cái thế giới này, là hiện thực.
Từ lâu có một số người, con đường của họ đã được định sẵn.
Mặc dù Lăng Tiêu lúc nhỏ hưởng thụ được cuộc sống giàu có, nhưng hiện tại thậm chí về sau đều đã được định sẵn, Lăng Tiêu chỉ là một con kiến hôi suốt ngày lo nghĩ về chuyện cơm gạo áo tiền mà thôi.
Nhưng mà nàng thì sao? Tương lai của nàng càng ngày càng tốt.
Cuộc sống cùng thân phận của hai người, càng ngày càng tạo ra khoảng cách, nàng cũng không cần thiết phải nói đến chuyện thân tình.
Lúc này nàng hướng ngoài cửa sổ liếc qua, ở dưới lầu cách đó không xa, một thiếu niên mặc áo đen, lên một chiếc xe Rolls-Royce.
Chuyện này khiến lông mày xinh đẹp của Lăng Tuyết hơi nhíu lại một chút.
"Là mình hoa mắt sao? Người kia làm sao có chút giống Lăng Tiêu? Xem ra mình bị cận thị nặng hơn rồi. Tên kia làm sao có thể sẽ ngồi được Rolls-Royce?"
Mất đi cha mẹ, Lăng Tiêu chẳng phải là cái gì!
. ..
Ở trên xe, Lăng Tiêu vừa mới ngồi xuống, Minh Thừa liền cười ha hã.
"Thiếu chủ, xem ra ngài giống như được ăn canh bế môn rồi nha?"
Lăng Tiêu quét mắt nhìn hắn một cái.
"Ngươi không nói lời nào, không ai coi ngươi là người câm!"
Minh Thừa nhún nhún vai.
"Thuộc hạ đã nói rồi, không có tiền thì đừng đi tìm thân thích. Ngài nên mang lên một đống gạch vàng, thuộc hạ cam đoan bọn họ liền ôm lấy bắp đùi của ngài mà hô baba. Ngài lại không muốn, giờ thì tốt rồi? Trong lòng ngài thoải mái chứ? Cần gì phải tự làm khó mình?"
"Dùng tiền mua thân tình, chẳng lẽ thân tình rẽ mạc vậy sao?"
"Chuyện ở trên đời này, làm gì có hai chữu hoàn hão? Đúng rồi, thuộc hạ có hai chuyện nói cho ngài."
"Nói."
"Chuyện thứ nhất, mấy tên tai to mặt lớn tại Giang Châu đã bị triệu tập, tối nay tại sảnh Tụ Hiền khách sạn lớn Giang Châu đợi ngài. Trong đó, có tên Lý Tướng Hiền."
"Căn cứ vào tình báo của Ám Ảnh viện, tên Lý Tướng Hiền này tựa hồ có chút thông đồng với Không Động Sơn ở Tây Bắc. Đây là tư liệu của bộ phận tình báo, ngài xem qua."
Lăng Tiêu tiếp nhận tư liệu, vừa nhìn vừa nói ra:
"Còn có một việc, là cái gì?"
Minh Thừa cười hắc hắc.
"À thì Mục tiểu thứ có gọi điện thoại, mời ngài ăn cơm đấy."
Mí mắt của Lăng Tiêu khẽ nhúc nhích, biểu lộ này của Lăng Tiêu khiến Minh Thừa không khỏi có một trận buồn cười.
Theo Lăng Tiêu ba năm, cho tới bây giờ hắn chưa thấy qua Lăng Tiêu có cái vẻ mặt này, chỉ có cô gái tên Mục Y Nhân kia, mới có thể làm cho tâm tình của Lăng Tiêu như vậy.