Mục Y Nhân từ văn phòng đi ra, mí mắt có chút đỏ.
Âm thanh cười nhạo từ trong phòng làm việc cùng với tiếng tâng bốc đối với Vương Đổng, làm cho lòng của nàng đau như dao cắt, vừa tức vừa giận!
Nhưng. . . Bờ vai non nớt của nàng làm sao có thể chống đỡ được tập đoàn Y Nhân đây?
"Cha, hi vọng người ở trên trời có linh thiêng phù hộ cho con có thể ký hợp đồng với Omega, giữ vững tâm huyết cả đời của người!"
Sau khi ổn định tâm tình một chút, Mục Y Nhân cùng với thư ký đi tới phòng Víp của tập đoàn Y Nhân.
Mấy vị quản lý Omega đã đợi sẵn từ trước.
Đối phương nhìn thấy khuôn mặt Mục Y Nhân, ngoại trừ một ít kinh ngạc ra thì là lại nhíu mày.
Đây là nói chuyện làm ăn cho nên là muốn gặp người có bản lĩnh, chứ không phải là một người chỉ đẹp ở vẻ bề ngoài!
"Xin lỗi, để các vị đợi lâu. Ta là Tổng giám đốc của tập đoàn Y Nhân, Mục Y Nhân."
Mục Y Nhân nói lưu loát một tràng tiếng Anh, làm cho đối phương có chút ngoài ý muốn.
"Nghĩ không ra, Tổng giám đốc tập đoàn Y Nhân còn trẻ như vậy, tiếng Anh nói tốt như vậy."
Mục Y Nhân cười cười, ba năm này nàng mỗi ngày chỉ ngủ ba giờ, một bên đi làm, một bên học tập, tiếng Anh so với học sinh còn tốt hơn.
"Ngài quá khách khí, để tôi pha trà cho các vị thưởng thức."
"Không cần, tổng giám đốc Mục, chúng tôi là đến nói chuyện làm ăn, không phải tới uống trà. Tôi là quản lý Omega gọi là Federico. Tôi nghĩ chúng ta vẫn là nhanh bắt đầu đi, không muốn chậm trễ thời gian của nhau."
"Được! Đây là tư liệu của tập đoàn Y Nhân chúng tôi, các vị có thể nhìn một chút. Tập đoàn Y Nhân chúng tôi nắm giữ trang phục tại Giang Châu, cũng có chỗ tiêu thụ riêng. Nếu như Omega có thể đem trang phục của các vị giao cho chúng tôi sản xuất, chúng tôi cam đoan sẽ làm cho các vị hài lòng."
Federico nhanh chóng liếc mấy tờ tư liệu tập đoàn Y Nhân, hắn nhíu mày đem tư liệu đặt ở trên bàn trà, nhếch lên chân, sắc mặt nghiêm túc nói:
"Tổng giám đốc Mục, chúng tôi buổi sáng có đi khảo sát qua công xưởng của các vị, sản phẩm của tập đoàn Y Nhân chất lượng không tệ, nhưng là. . . Hảng của các vị quy mô không đủ, xa xa không đạt được yêu cầu của chúng tôi. Mặt khác. . . Tha thứ cho tôi nói thẳng, tuổi của cô quá nhỏ, tôi không thể tin tưởng cô có thể cam đoan tốt cho sự hợp tác của chúng tôi! Cho nên. . . Rất xin lỗi."
Sắc mặt Mục Y Nhân trắng nhợt, có chút lo lắng nói:
"Sẽ không, tôi có thể cam đoan nếu như các vị Omega hợp tác với chúng tôi, tập đoàn Y Nhân nhất định sẽ toàn lực ứng phó, làm ra thành tích làm cho các vị hài lòng."
Federico lắc đầu.
"Rất xin lỗi, tôi là một người làm ăn, tôi không thể nghe cô nói vài câu liền mạo hiểm đầu tư. Chuyến làm ăn này nói đến đây thôi, gặp lại."
Federico đứng dậy duỗi ra một tay, cùng nắm tay Mục Y Nhân, Mục Y Nhân thật thà vươn tay, tâm trạng đau khổ không thể thở nổi.
Cuộc làm ăn thất bại sẽ mang ý nghĩa tâm huyết cả đời của cha nàng . . Sợ là không thể giữ được.
Sau khi bắt tay, Federico quay người muốn rời đi, Mục Y Nhân dường như đã mất đi sức lực, tư liệu ở trong tay rơi lả tả trên đất.
"Tổng giám đốc, ngài không có sao chứ?"
Thư ký vội vàng ngồi xổm xuống nhặt tư liệu cho nàng.
Federico khóe mắt quét nhìn liếc qua mặt đất, ánh mắt rơi vào một tấm danh thiếp màu đen, trong nháy mắt con ngươi co rụt lại.
Mục Y Nhân cũng ngồi xổm xuống nhặt tư liệu, chỉ là cảm giác khi nhặt từng trang giấy, nặng nề như sắt thép.
"Tổng giám đốc, ngài không cần phải làm đâu, một mình tôi là được rồi."
"Không có việc gì."
Mục Y Nhân đắng chát cười một tiếng, hốc mắt đều có chút mỏi nhừ.
Nếu như chỗ này không có người, sợ rằng nàng sẽ lập tức khóc òa lên.
Nhưng ngay lúc này, Federico cũng ngồi xuống giúp nàng nhặt tư liệu.
"Tổng giám đốc Mục, tôi đột nhiên cảm giác được tập đoàn Y Nhân của cấc vị là cái lựa chọn tốt. Tôi thu hồi lời nói vừa rồi, không biết chúng ta còn có thể hợp tác hay không?"
Lúc này Mục Y Nhân cùng thư ký trong nháy mắt sững sờ.
Nàng dường như không dám tin sự việc đang xãy ra trước mắt.
"Thế nhưng là. . . Thế nhưng là ngài vừa mới, không phải nói công xưởng của chống tôi quá nhỏ sao?"
Federico cười ha ha.
"Vốn là tôi có cảm giác công xưởng của các vị nhỏ, thế nhưng là về sau tôi lại cảm thấy đặc tính của công xưởng các vị đều đã được cố định, không có khả năng phát triển tốt hơn. Cho nên Omega chúng tôi có thể bơm tiền, giúp các vị mở rộng công xưởng!"
Nhịp tim của Mục Y Nhân bắt đầu gia tăng tốc độ lên.
Chẳng lẽ. . . Thật sự là cha của nàng ở trên trời linh thiêng phù hộ nàng?
Mới vừa rồi Federico còn chướng mắt tập đoàn Y Nhân, trong nháy mắt không chỉ muốn hợp tác, hơn nữa còn muốn cho nàng tiền, để phát triển công xưởng.
Ông trời, đây thật là điên rồi. . ..
Nhìn thấy Mục Y Nhân không có trả lời, Federico không khỏi khẽ nhíu mày.
"Tổng giám đốc Mục, chẳng lẽ cô không hài lòng với phương án của tôi? Vậy thì thế này đi, tôi sẽ lấy danh nghĩa của mình, bơm 100 triệu cho tập đoàn Y Nhân, hi vọng cô không cự tuyệt, cùng Omega chúng tôi hợp tác."
Mục Y Nhân kém chút nữa phun một ngụm máu ra ngoài.
100 triệu, đều có thể mua đứt tập đoàn Y Nhân nha!
Lão ba, người ở trên trời linh thiêng, cũng quá mạnh mẽ a?
. ..
Ở bên này ,Lăng Tiêu đang cùng ông nội của hắn ăn cơm trưa, hai người nói chuyện phiếm cả một buổi chiều, đến chạng vạng tối liền trở về Giang Châu.
Dựa theo sự căn dặn của ông nội, hắn đi tới khu chung cư nhỏ Kim Long Giang Châu.
Lăng gia chú ba đang ở chỗ này.
Bảo an nhìn thấy Rolls-Royce, cũng không ngăn cản, trực tiếp cho vào.
"Lăng thiếu, ta cùng ngài đi lên sao?"
"Không cần, ta đi lên ngồi một lát, không tốn bao nhiêu thời gian."
Lăng Tiêu mang theo hai rương lễ vật, đi tới phòng số 05.
Nhân chuông cửa, người mở cửa lại là một thiếu nữ tuổi tác tương đương với Lăng Tiêu.
"Anh là ai?"
Thiếu nữ lông mày hơi nhíu lại, lúc này ở trong lòng của Lăng Tiêu lại nhịn không được thầm than một tiếng.
Ba năm trước đây, hai người là anh em chú bác còn từng cùng nhau đùa giỡn.
Ba năm sau, cảnh còn người mất, đối phương cũng không nhớ rõ mặt mũi của mình.
"Lăng Tuyết, tôi là Lăng Tiêu."
"Lăng Tiêu? Anh là Lăng Tiêu? Anh còn sống?"
Trong nháy mắt, hai mắt của Lăng Tuyết trợn lên, dường như là thấy quỷ.
Chốc lát, ánh mắt của nàng lại khôi phục bình thường.
Ánh mặt của Lăng Tiêu rất nhạy cảm, có thể nhìn thấy trong ánh mắt nàng, ngoại trừ sự hiếu kỳ, còn có một chút khinh thường cùng chán ghét.
Hắn nhớ mang máng là ba năm trước đó, lúc Lăng gia đang ở thời đỉnh cao, trong ánh mắt của cố em họ này khi nhìn hắn, luôn luôn mang theo một tia cuồng nhiệt cùng hâm mộ.
Khi đó, nàng tựa như một cô bé nho nhỏ theo đuôi, cả ngày đi theo phía sau hắn. Lăng Tiêu ca ca lớn lên, Lăng Tiêu ca ca đẹp trai a. ..
Có lẽ, điều có thể làm cho người thay đổi, chỉ có thời gian.
Lăng Tiêu gật gật đầu, thản nhiên nói:
"Tôi vừa trời về Giang Châu, ông nội bảo tôi đến thăm chú ba một chút."
"A. . . Anh vào đi."
"Ừm!"
Lăng Tiêu vừa mới bước vào nhà, Lăng Tuyết liền từ trong tủ giày móc ra một đôi giày sạch sẽ, đang chuẩn bị mang ra, thì khóe mắt của nàng quét nhìn, liếc về bên cạnh còn có hai đôi giày cũ đã dùng qua, liền thả lại đôi giày sạch sẽ, đem giày cũ đưa cho Lăng Tiêu, nói:
"Giày bộ không nhiều lắm, anh tạm dùng đi. Dù sao anh vừa mới từ nông thôn trở về, giày cũ giày mới cũng giống nhau a."
Lông mày của Lăng Tiêu hơi nhíu một xíu, thở dài một tiếng nhưng cũng không nói thêm gì.
Người khác khinh ta, ta có thể giết người.
Người thân khinh ta, ta muốn như nào?
Lòng người. . . đúng là màu trắng như tuyết.