Phản quân tiến dần xuất hiện từ phía cuối quan đạo, đội hình phản quân nghiêm cẩn khiến cho Diêu Thiếu híp mắt lại.
Đúng vậy phản quân không hề giống như trên phim ảnh, hàng ngàn người ào ào tiến tới như châu chấu, mà chậm rãi hành quân từ từ tiến tới, gây lên khí áp khủng bố đến tất cả các binh sĩ.
Cũng phải thôi đây không phải là đội phản tặc bình thường, mà đều là lão tặc binh cả. 1000 quân của Văn Tuất hay 1000 quân hải tặc người Hoa cũng đều là những kẻ đi qua từ núi xương biển máu, bò ra từ đống xác chết, sát khí từ những binh sĩ này tỏa ra khiến cho không khí cô đọng lại, rất nhiều binh sĩ Vạn Ninh có dấu hiệu mất bình tĩnh.
Khi mà khoảng cách đôi bên chỉ còn cách nhau 600-700m thì Văn Tuất ra lệnh dừng lại. Đây cũng chính là phạm vi an toàn, bởi vì Văn Tuất đã điều tra ra được là quân triều đình không hề mang theo đại bác, vì vậy quân phỉ có thể thoải mái dừng lại nghỉ ngơi ở ngoài tầm bắn của hỏa súng.
Bởi khoảng cách tương đối gần cho nên thế trận của cả hai đều có thể được đối phương quan sát thông qua mắt thường khi đứng ở vị trí cao một chút. Trận này Diêu thiếu cho bố trí quân sĩ theo đúng quy chuẩn mà mấy vị sĩ quan Mỹ đã huấn luyện dòng dã cho quân Vạn Ninh trong mấy tháng trời.
Nói thật Diêu thiếu không quá mấy ấn tượng với phương pháp xếp hàng ngang bắn theo 3 lượt mà các vị sĩ qua ngoại quốc huấn luyện. Trong thâm tâm của Diêu thiếu vẫn ủng hộ cách đánh du kích trong cuộc chiến tranh phòng vệ giải phóng dân tộc của các chiến sĩ Giải Phóng quân Việt Nam. Tất cả các bài tập như ngụy trang, chạy vượt chướng ngại vật, hay đào hào, hầm chú ẩn cá nhân dều phụ vụ cho mục đích chiến tranh du kích. Nhưng dù có sùng bái chiến tranh du kích một cách mù quáng thì Diêu thiếu cũng không thể phủ nhận được sự huấn luyện quân sự của các sĩ quan Mý rất hữu ích.
Một đội quân cần có sự linh động và đa dạng cần thiết, không nhất thiết lúc nào cũng khư khư ôm lấy một kiểu chiến thuật.
Ví như tác chiến với một đối thủ được trang bị mạnh mẽ hơn, có tổ chức chặt chẽ cộng khả năng đánh trận quy mô lớn thì chiến thuật du kích rất hợp lý. Nhưng với một đối thủ có trang bị yếu kém hơn mình, quân số không quá đông thì không nhất thiết phải ôm lấy chiến thuật du kích kể trên.
Lần này Diêu thiếu muốn đường đường chính chính bày binh bố trận đánh một trận thắng đẹp đẽ để nâng cao sự tự tin cho đoàn quân nòng cốt của bản thân.
Hơn nữa, dù Diêu thiếu có không hiểu quân sự đi chăng nữa thì cũng hiểu chút kiến thức quân sự thường thức, ở thời điểm mà súng máy và đại pháo còn chưa tạo ra điểm đột phá, thì xếp đặt đội hình chiến đấu vẫn là phương thức chiến đấu cơ bản để giành ưu thế trên chiến trường.
Các sĩ quan chỉ huy quân Vạn Ninh đang lên tiếng nhắc nhở các binh sĩ của mình. Súng của Vạn Ninh quân 100% là súng Kammerlader 1842. Lúc này trong lòng súng của quân Vạn Ninh luôn có một phát đạn được nhồi sẵn. Tiếp đó hạt nổ cũng được gắn vào khe một cách chắc chắn, đối với phát đạn đầu tiên thì quân Vạn Ninh chỉ việc lên cò súng và bóp cò khai hỏa mà thôi. Hạt nổ là một phát minh mang tính đột phá khiến cho việc tác chiến của các binh sĩ trở nên đa dạng hơn rất nhiều.
Trước đây vì việc khai hỏa dựa vào đốt thuốc súng trong cốc mồi dẫn nôt nên tư thế đặt súng ngoại trừ nằm ngang thì không còn cách nào khác. Nhưng giờ đây khi hạt nổ ra đời thì tư thế bắn của các binh sĩ được cải thiện đa dạng rất nhiều. Điểm quan trọng tiếp theo đó là hạt nổ giúp cho việc dùng hỏa khí trong các điều kiện môi trường khắc nghiệt tốt hơn rất nhiều so với hỏa mai hay là dây đốt.
Ở phía kia Văn Tuất cũng đang chăm chú nhìn quân Vạn Ninh bày trận mà không vội vàng tiến công.
Hơn ai hết một vị tướng đã trải qua trăm trận như Văn Tuất biết mình phải làm gì.
Chờ một lát, Văn Hòa liền giục ngựa tới trước báo cáo:
-Cha! Đã điều tra xong, quân triều đình có khoảng từ 3000 quân chia làm ba thê đội, phía trước là gần ngàn binh sĩ được trang bị súng tây, kết hợp với công sự bằng tre nứa đơn giản, phía sau là hơn ngàn binh sĩ có lẽ thuộc thủy quân Cẩm hà, sau nữa ước chừng khoảng dưới 1000 người, rất khó đoán được là nhánh quân nào, bởi vì khoảng cách quá xa, đồng thời thám báo Vạn Ninh rất mạnh nên trinh kị của chúng ta không thể tiếp xúc gần hơn.
Văn Tuất liếc mắt nhìn con trai:
-Sao thế, ăn thiệt thòi bởi quân Vạn Ninh rồi à.
-Hừ! bọn trinh kị Vạn Ninh ỷ vào số đông, liên tục tiến hành quần ẩu với trinh kị thám báo của ta, đã có bảy người bị giết, năm con ngựa bị chúng cướp mất.
-Được rồi, chúng ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi sau.
Văn Tuất khí định thần nhàn nói. Khoan thai xuống ngựa, nhìn vào cánh đồng lúa đang héo úa vì bị hạn hán, chắc mẩm năm nay sẽ có không ít người chết vì đói a.
Tuy nhiên, cũng vì hạn hán cho nên quân phỉ có thể tác chiến trên ruộng mà không hề sợ bị sa lầy, chính diện tấn công sẽ lớn hơn, khả năng cơ động sẽ cao hơn, ít bị địa hình cản trở.
Nhìn vào quân Vạn Ninh bố trí, Văn Tuất bắt đầu ra lệnh:
-Văn Hòa, ngươi mang theo 500 quân bản bộ tinh nhuệ tấn công bên cánh phải.
-Long Bác Khôn, ngươi mang theo 500 lính hải tặc tấn công theo bên cánh trái, chú ý ! mục đích là vu hồi tấn công vào hậu quân của chúng, không cần lo lắng cho ta, nhiệm vụ của các ngươi chính là tiêu diệt hậu quân của chúng.
-
-Bản thân ta sẽ đốc thúc trung quân tấn công.
Long Bác Khôn chắp tay lĩnh mệnh, nhưng trong lòng đang có không ít khúc mắc, bởi vì bị phân công như vậy đồng nghĩa với việc hắn sẽ chịu trách nhiệm tấn công ở hướng thứ yếu, mất đi vinh dự quân tiên phong, ai nấy đều bực.
Đồng thời Văn Tuất cũng vô cùng khéo léo, khi mà chỉ bằng một mệnh lệnh chiến đấu, hắn đã nhanh chóng phân tán quyền lực của tên thủ lĩnh hải tặc Long Bác Khôn, đồng thời lấy 500 tên hải tặc làm đệm thịt ở hướng trung quân.
Chỉ nhìn sơ vào cách bố trí có thể thấy rõ Văn Tuất là tướng tài, đã trải qua trận mạc.
Ở bên phía diêu thiếu, tên huấn luyện viên người Mĩ nhìn thấy quân phỉ sắp xếp đội hình thầm hô to:
-Không xong!
-Diêu tướng quân, chuyện lớn không tốt.
-Có chuyện gì.
-
Diêu thiếu lúc này đang đốc thúc binh sĩ, ổn định tinh thần mọi người, nghe thấy tên huấn luyện viên người Mĩ kêu lớn liền giật mình.
-Chuyện lớn không tốt, ngài hãy nhìn cách phỉ tặc bố trí trận hình mà xem.
-Bố trí trận hình, bọn phỉ thì có gì đặc biệt.
Nói rồi Diêu thiếu liền đưa ống nhòm lên nhìn lại một lần.
Lúc này Diêu thiếu thấy một màn. Ở phía bên kia, quân phỉ đang triển khai sang hai bên cánh.
Tên sĩ quan Mĩ lo lắng nói;
-Bọn phỉ dựa vào người nhiều, triển khai chính diện tấn công gần như là gấp đôi chúng ta, điều đó đồng nghĩa với việc quân ta rất có thể sẽ bị bọc đánh từ hai bên sườn.
-Giờ đây chúng ta rất giống như đội hình phalax vậy, mạnh ở chính diện nhưng yếu ở hai bên cánh.
-Càng chết người hơn, chúng ta chỉ có 700 người, tuy rằng tinh nhuệ, vũ khí hiện đại hơn, thế nhưng chiều sâu rất mỏng, chỉ có 3 hàng. Nhìn cách bố trí của phỉ quân, rất có thể chúng sẽ sử dụng thế trận vầng trăng khuyết, tức là lấy trung quân làm mồi nhử, khiến chúng ta không thể phân binh, đồng thời hai bên cánh sẽ tấn công mạnh. Kết cục chỉ có một chúng ta sẽ bị bao vây và tiêu diệt.
Lúc này Diêu thiếu kì thực rất muốn chửi mẹ. Á đù, đọc truyện xuyên không, tại sao những kẻ khác xuyên không về đánh đâu thắng đó, gặp giặc phỉ tiêu diệt chỉ là một cái nhấc tay. Ngược lại phía mình thì gặp kẻ địch khoai như vậy, chỉ nhìn cách bố trí, và khí chất quân phỉ, rất nhiều quan quân triều đình xách dép chạy không kịp.
Cái này thì kì thực không có gì lạ cả, trong lịch sử giặc phỉ hay hải tặc không hề yếu chút nào cả.
Lí do thì cũng rất đơn giản, làm quan thì có thể dựa vào đút lót, dựa vào quan hệ chạy chọt mà dần dần lên cao, nhưng quân phỉ thì không có cơ chế ấy, những kẻ ngu dốt hoặc hèn yếu thì cỏ trên mộ đều đã mọc cao ba thước cả rồi.
Cho nên những kẻ còn sống đều là những kẻ có thực lực, nhất là đội quân của Văn Tuất càng là tinh nhuệ.
Tên huấn luyện viên người Mĩ gấp rút nói:
-Diêu tướng quân, ngươi nên lập tức thay đổi trận hình nha, nếu không thì sẽ không kịp nữa.
-Diêu thiếu cũng tương đối lo lắng, nếu như là chiến đấu hiện đại, hắn có thể kể ra hàng loạt các phương pháp tác chiến, thế nhưng chiến đấu thời cận đại như vậy, đừng nói là trên trường học, kể cả trên phim ảnh cũng rất ít thấy nha.
- Người mà, không phải cứ người xuyên không thì đều toàn năng.
Tên huấn luyện viên người Mĩ cũng rất gấp, đánh thắng không sao, chẳng may đánh thua thì cái mạng của hắn cũng chẳng còn, nghe nói phỉ tặc rất hung hãn, đồng thời cũng rất căm thù người tây dương, chắc chắn phỉ tặc sẽ không tuân theo công ước tù binh đâu a.
Không còn cách nào khác, hắn đành phải ra sức tham mưu cho Quang Diêu, hòng xoay chuyển thế trận.
-Diêu tướng quân, ưu thế của chúng ta là mặt chính diện có công sự bằng tre ngăn cản, vũ khí của chúng ta hiện đại hơn hẳn phỉ quân, nhược điểm của chúng ta là hai bên sườn, chỉ cần để quân thủy binh Cẩm hà lên phòng thủ hai bên sườn, thì chắc chúng ta vẫn có khả năng đánh một trận.
Quang Diêu liền vội lắc đầu, thời gian qua hắn đã sờ được rõ rang thủy quân Cẩm hà là cái mặt hàng gì rồi. Để đám này đi mang vác quân nhu, hay ăn cơm thì đúng là bản sự, chứ nếu để chúng lên chiến trường thì ngươi có tin hay không chỉ phát súng đầu tiên bọn chúng sẽ bỏ chạy về phía sau.
Đây rõ ràng không phải đồng đội mà là một cái chuyên hố đồng đội mà.
Thấy Diêu thiếu lắc đầu, hai tên huấn luyện viên dường như cũng hiểu tình hình, có thể nếu như để thủy quân sông Cấm lên bảo vệ hai bên sườn thì tốc độ thất bại sẽ còn được đẩy nhanh hơn đó.
-Còn một cách khác nữa, đó chính là chia quân thành các khối bộ binh, tiến hành chính diện xung phong, bằng cách đó có thể kéo dãn đội hình, hoặc tập trung đội hình thành một quả đấm mạnh. Ưu thế của chúng ta là vũ khí vượt trội, nếu như dồn dập tấn công chỉ cần phá vỡ trung quân địch trước khi bị hai cánh bao vậy thì phần thắng rất lớn.
Nhìn thấy Diêu thiếu lại lắc đầu, hai tên sĩ quan cảm thấy như tuyệt vọng. Rõ ràng là quân Vạn Ninh vũ khí tinh nhuệ, tinh thần chiến đấu cao, thế nhưng có thể lập đội hình khối chữ nhật tấn công thì vẫn là quá sức đối với một đội quân mới được thành lập, đừng tưởng rằng trên phim thấy quân đội lập cứ từng hàng từng khối tiến lên, sau đó đối bắn nhau đoàng đoàng mà tưởng đơn giản.
Đó là cả một nghệ thuật chiến tranh đó, đánh nhau như vậy đòi hỏi dũng khí rất lớn, cũng yêu cầu thành phần lão binh trong quân đội rất cao, không phải cứ đi đều tiến lên bắn nhau là được, sự tra tấn tinh thần trước cái chết là vô cùng khủng khiếp.
-Cách cuối cùng, chúng ta có thể dựa vào hàng rào tiến thành phòng ngự. Ngoài biện pháp cuối cùng này ra, chúng tôi chịu hoàn toàn, không biết cách nào tốt hơn được.
-Tuy nhiên, nếu như kẻ địch tấn công hai bên sườn quân Vạn Ninh, chúng ta có thể thu nhỏ lại chiều rộng chính diện, để dành ra quân dự bị, điều động sang hai bên cánh phòng ngự, tuy nhiên nếu làm như vậy thì rất có thể phỉ quân sẽ vòng ra sau chúng ta công kích thủy quân Cẩm hà.
Diêu Thiếu nhìn quân phỉ bắt đầu tấn công, liền biết thời gian không còn nhiều, rõ ràng trận này mang theo 2000 người đi đánh nhau, thế nhưng lúc lâm trận lại chỉ có 700 người của quân Vạn Ninh sử dụng được.
Cũng trách thì chỉ trách Diêu thiếu đã quá chủ quan, coi thường tặc phỉ.
-Diêu tướng quân, phản quân đi lên!
-Các huynh đệ, tiến vào vị trí chiến đấu. Co cụm lại đội hình, co cụm lại đội hình.
Dù gì thì ở thời hiện đại Diêu thiếu cũng đã gần 40, ở tuổi tác độ sức phán đoán và kinh nghiệm cũng rất không tầm thường, bây giờ phỉ quân đã đi lên, khoảng cách 600-700m rất ngắn, nếu như tùy tiện biến đổi trận hình thì rất có thể khiến cho toàn quân rối loạn. Trong điều kiện bình thường đối với quân Vạn Ninh làm điều đó không khó, nhưng đây là trên chiến trường, đối với các tân binh vẫn còn rất hồi hộp mà nói thì lại là chuyện không hề đơn giản.
Diêu thiếu cũng đã tính xong cho kết cục của quân Cẩm Hà rồi, nếu như quân phỉ tấn công, đám quân Cẩm hà bôi mỡ trên chân rất có thể không chiến mà chạy, vì vậy thay vì phân tâm suy nghĩ cho chúng còn không bằng tập trung ngay chính diện đối phó với phỉ tặc.
Ở đây Diêu thiếu đã quên mấy một điều, đó là mấy trăm dân thường phụ giúp xây dựng công sự, cũng bởi tình thế quá mức gấp gáp, không thể nào mà có thể bao quát được hết, dẫn đến trần này mấy trăm người dân ấy thương vong nặng nề.
Diêu Thiếu âm thanh tại các binh sĩ vang lên:
-Vô luận thế nào đều phải giữ vững phòng tuyến, không cho phép phản quân tiến lên một bước, người vi phạm giết chết bất luận tội.
Tiếng súng trong nháy mắt vang lên.
Phía trước rập rạp chằng chịt cũng là phản quân, bưng đủ loại vũ khí ào như thủy triều xung phong.
Quân phỉ chia ra làm 3 khối có thể nhìn thấy rõ ràng, khối chính diện ước chừng một ngàn người thẳng tắp lao vào phòng tuyến quân Vạn Ninh, hai khối hai bên thì vòng qua hai bên cánh, tuy nhiên mục tiêu thực sự không phải là quân Vạn Ninh mà là mấy ngàn quân Cẩm hà và dân quân.
Diêu Thiếu giờ phút này cũng không thể lo nghĩ nhiều được, chỉ có đánh tan phản quân phía trước mặt thì mới có cơ hội vãn hội thế cục.
Ở chính diện phản quân xung phong, tiếng súng của quân Vạn Ninh cũng vang rền khắp trời đất, tiếng nổ ầm ĩ như ngô rang, khói bụi mù trời. phía trước phản quân ngã xuống một mảnh, nhưng phía sau, lập tức đạp thi thể đồng bạn tiếp tục lao đến.
-Đánh, đánh a!
Diêu thiếu gầm thét:
-Ta đã phái người cầu viện, giữ vững, viện quân lập tức tới ngay.
Diêu thiếu nói vậy là để tăng liều thuốc tinh thần cho binh sĩ, dù Diêu thiếu cũng biết rằng sẽ chẳng có một tên viện quân nào đến, tên họ Ngô nếu biết tình hình chiến đấu ở đây nếu như không chạy trốn mới là lạ đó.
Mấy trăm cái huynh đệ người người phấn chấn tinh thần, nghiến răng nghiến lợi, đây là phòng tuyến quân Vạn Ninh, đây là trận đầu ra quân, Trần gia nuôi họ bao lâu như vậy, ăn no uống say, đến giờ phút dùng binh, vô luận thế nào cũng không thể ném phòng tuyến được.
Quân phòng thủ là 700 huynh đệ, phản quân chính diện là 1000 người, chênh lệch kì thật không hề nhiều, hơn nữa vũ khí của quân Vạn Ninh vượt trội súng Kammerlader tốc độ bắn cao vượt qua mọi loại súng hiện thời, có thể bắn được 10 viên/phút, tuy nhiên tốc độ đó là lí thuyết, trên chiến trường rất khó có được, nhưng với cách thức 3 hàng bắn đồng loạt, mật độ hỏa lực gần như là hình thành khoảng không tử vong ở trước trận đôi bên.
Liên tục có phản quân đổ gục xuống, lại có kẻ khác nhau nhao đè lên xác đồng đội tiến lên.
Rõ ràng là không hề giống như trong truyện xuyên không của mấy thằng tác giả tàu mà Diêu thiếu từng đọc, bọn Tàu kịch bản gần như ai cũng theo một mô típ viết truyện,
xuyên về xong sau đó chế tạo hỏa súng, cuối cùng là bán hành cho kị binh Bát Kì, rõ ràng là chỉ có 500 tay hỏa súng, xếp thành 3 hàng lại có thể bắn cho 500 kị binh quân Thanh toàn quân bị diệt. Điều đó là vô lí đến mức khiến người đọc chửi bậy.
Khoan hãy nói đến uy lực, chỉ riêng tốc độ bắn và độ chính xác cũng rất đáng nghi ngờ rồi, đến tận thế chiến I thì kị binh vẫn là binh chủng được sử dụng và gây khiếp vía trên chiến trường, bất kể là lúc đó súng máy và đại pháo đã rất phát triển.
Đọc truyện tàu mà cảm giác như súng hỏa mai bên đó đều sử dụng đạn thông minh vậy, tự biết đi tìm mục tiêu găm vào.
Quay trở lại chiến trường, khoảng cách 200m quân Vạn Ninh bắt đầu nổ súng, tuy nhiên quân phỉ chia làm hai thê đội, thê đội phía trước đều là hải tặc hung hãn, thê đội sau là quân tinh nhuệ của Văn Tuất, cả hai đều chạy xung phong theo đội hình tản mạn, vô cùng tản mạn, cho nên khả năng trúng đạn liền giảm đi rất nhiều, súng Kammerlader tầm bắn chính xác chỉ là 50m ở ngoài tầm đó gây sat thương thì được nhưng nói đến chính xác thì tùy thuộc vào thiên ý.
Liên tục có quân phỉ ngã xuống, tuy nhiên sự hung hãn của quân phỉ không phải bàn, đều là kẻ đầu đao liếm máu, lão binh kinh nghiệm đều biêt rõ ràng rằng đã xung phong đến đây, mà rút chạy thì chỉ có nước chết nhanh hơn mà thôi, đưa lưng cho kẻ địch bắn là điều ngu xuẩn.
-Trần Vân, mang theo 30 cái huynh đệ sang bên cánh trái
-Trần Trí! Mang theo 50 cái huynh đệ cảnh vệ sang bên cánh phải, nơi đó đội hình phản quân dày đặc, tấn công rất hung.
Diêu thiếu kéo lấy cuống họng quát:
-Rõ!
-
Quan Cán lúc này rõ ràng khiếp vía bởi uy nghiêm của thằng con trai chưa ráo máu đầu của mình. Cảm giác như đây chính là một kẻ già đời còn hơn cả tuổi tác của mình vậy.
-
Quang Cán cũng vung vẩy khảm đao, ánh mắt đỏ sọng hô hào muốn đánh, thế nhưng bị Diêu thiếu cản lại, bởi vì đây chính là đội dự bị cuối cùng của quân Vạn Ninh rồi, 50 quân cận vệ được trang bị súng Colt đây chính là con át chủ bài, để đảo nghịch trận đánh, hoặc là lực lượng được đưa vào nơi lập lỗ hổng.
Trận tiến công đầu tiên bị đánh lùi, quân phỉ có chút hỗn loạn bởi hỏa lực cực kì dày đặc của quân Vạn Ninh, nhưng rất nhanh phản quân lại nhao nhao kêu gào tiến lên, bởi vì những kẻ chạy về thì đều nhìn thấy họng súng đen ngòm, cùng những thanh đao sáng loáng từ đội đốc chiến của Văn Tuất, bất cứ kẻ nào bỏ chạy về đều không chút lưu tình bị bắn chết hoặc chém chết.
Rơi vào đường cùng, trước cũng chết mà sau cũng chết, phản quân liền lại gào thét xung phong như thủy triều.
Quân Vạn Ninh lại không ngừng đem đạn phát xạ ra ngoài, trước mặt thi thể ngã xuống một tầng lại một tầng, nhưng phản quân một điểm ý tứ lùi bước đều không có.
“phanh” một tiếng, một tên lính Vạn Ninh ngã xuống, từ lỗ hổng to chà bá trước ngực của hắn, máu tươi trào ra theo từng nhịp thình thịch của trái tim, hắn kiệt lực giãy dụa, chân tay quơ quơ như muốn nắm giấy gì đó từ bầu trời, trong miệng thì thào âm thanh “mẹ ơi” nhưng âm thanh ấy không có bât kì ai nghe được giữa chiến trường tràn ngập tiếng súng nổ. Thân thể của hắn trong vũng máu nhuyễn động mấy lần, tiếp đó cuối cùng không động đậy được nữa....
“ đồ chó đ*, bố mày cùng các ngươi liều mạng!”
Đồng bạn bên cạnh con mắt đỏ lên, gào thét không muốn mạng đứng lên, “ phanh” nổ một phát súng, đánh ngã một gã phản quân nhìn hung hãn nhất, nhưng ngay lập tức, một mũi tên xuyên thấu con mắt trái của hắn, gim sâu vào hộp sọ.
Hắn lắc lư mấy lần, mền nhũn ngã xuống....
Thương vong đang tiên tục tăng lớn, phản quân với đủ mọi vũ khí, từ đao thương kiếm kích, đến súng hỏa mai và cung tên, đang không ngừng tiêu hao quân Vạn Ninh.
Đây chính là điều Văn Tuất muốn, hắn muốn dùng hải tặc để tiêu hao quân Vạn Ninh đến cuối cùng mới đè tinh nhuệ của mình lên để kết thúc trận chiến.
Diêu thiếu rống to, đến khản tiếng, 2 khẩu Colt trong tay bắn ở tầm gần có uy lực vô cùng khủng bố, liên tục bắn giết phản quân ở phía trước rào tre ,phản quân đã tiến tới hàng rào tre, vì có hàng rào ngăn trở, phản quân chưa thể đột phá, chớp thời cơ, quân Vạn Ninh liên tục sát thương kẻ địch đang bị kẹt lại ở phía trước hàng rào.
Quân phản loạn thế công cũng đang dần tăng cường, bọn chúng lần lượt bị đánh lui, lại một lần một lần xông lên. Giờ phút này thế trận bắt đầu trở lên khốc liệt vì Văn Tuất đã bắt đầu đè đội súng hỏa mai của mình lên tuyến đầu.
Hàng rào có thể ngăn cản phỉ quân, nhưng không thể ngăn cản viên đạn, giống như quân Vạn Ninh đang không ngừng ở phía sau hàng rào liên tục sát thương quân phỉ.
Cũng vậy, khi đội súng hỏa mai tinh nhuệ của quân phỉ tiến lên thì cũng gây ra sát thương khủng khiếp cho quân Vạn Ninh, bởi vì đội hình 3 hàng đứng bắn rất dày đặc, khoảng cách giữa đôi bên lại gần, cứ nhắm mắt bắn bừa cũng trúng, thương vong của quân Vạn Ninh thẳng tắp đi lên.
Quang Cán bốc lên mưa đạn lao đến” Con trai, thương vong quá lớn, thương vong quá lớn rồi” để cho đội cận vệ lên đi, nếu không thì các huynh đệ không chịu nổi rồi.
Diêu thiếu biết rằng lão tía đang lo lắng, mấy trăm huynh đệ này đều là con em trần gia, mỗi người đều là người quen biết cả, nhìn mỗi gương mặt thân quen ngã xuống mà lão tía ruột như thắt lại.
Tuy nhiên nhìn từ toàn cục, thương vong như vậy vẫn là trong phạm vi quân Vạn Ninh tiếp nhận được, thương vong của quân Vạn Ninh chỉ bằng non nửa quân phản tặc, nếu như bây giờ đem áp đội dự bị lên trước thì tuy rằng có thể nhẹ nhõm bẻ gãy cuộc tấn công của kẻ địch, thế nhưng khi kẻ địch tấn công từ mặt sau thì sẽ không còn bất cứ lực lượng dự bị nào để phòng thủ nữa.
-Không thể đè đội dự bị lên được, quân địch chẳng mấy chốc sẽ vu hồi sang hai bên cánh, nếu như không còn đội dự bị chúng ta sẽ tất thua không thể nghi ngờ.
Quang Cán cắn chặt răng, nhìn từng huynh đệ ngã xuống mà trong lòng chảy huyết, lúc này Cán lão huynh chỉ muốn dẫn theo các huynh đệ tiến hành phản công.
Đúng vậy lúc này Diêu thiếu đang chờ, đang chờ quân phỉ vu hồi tấn công từ hai bên cánh, chỉ khi đó Diêu thiếu mới có thể dốc toàn lực đột phá trung quân, giết chết Văn Tuất, sau đó chia cắt đội hình quân phỉ ra làm đôi, nếu như phản công quá sớm, quân phỉ rất có thể sẽ vòng ra phía sau mà tập hậu vào mũi tiến công. Bây giờ cần phải chờ, phải chờ khi bọn chúng tấn công, đợi đến khi quân phỉ bị hai bên cánh cản lại, thì đợt tổng phản công mới có thể bắt đầu.
Đến bây giờ quân Vạn Ninh vẫn còn cất giữ rất nhiều dư lực, thừa sức đánh một trận phản công. Diêu thiếu có đủ tự tin vào điều đó.
Tuy nhiên Diêu vẫn tính sai, Văn Tuất mục tiêu chính là đội quân Cẩm hà và dân binh phía sau, mục đích của Văn Tuất ngay từ đầu đã rõ, chỉ là dạy cho quân Vạn Ninh một bài học, cho nên hắn cũng không dốc toàn lực, bằng chứng là cho đến hiện tại quân bản bộ của Văn Tuất thương vong rất nhỏ. Người chết chủ yếu là hải tặc.
Nếu như quân Vạn Ninh đánh trận thương vong không lớn, mà quân Cẩm hà bị tiêu diệt, thì đó chính là một cái tát trời giáng vào uy tín quan trường của Quang Cán, sau trận này sẽ chẳng ai muốn hợp tác cũng với quân Vạn Ninh nữa, dù ngươi có hót hay đến đâu đi chăng nữa, thế nhưng đi với ngươi mà bị chết thì ai chịu đi cùng.