“Lại bị đánh lùi sao”
“ Không hổ là người được Bùi tiểu thư coi trọng’
Văn Tuất sắc mạnh xám xanh.
Rõ ràng là tổn thất hiện tại đã vượt quá mục đích ban đầu, ít nhất đã có hơn 300 huynh đệ ngã xuống, trong đó có không dưới 50 quân bản bộ tinh nhuệ của hắn.
Một tên đầu mục phản quân nói:
“ Đại tướng quân. Những tên quan binh kia cậy vào ưu thế hỏa lực liên tục gây sát thương lên quân ta, các huynh đệ vọt lên cả chục lần, đều bị bọn chúng bắn gục”.
-Các huynh đệ! Quyết một trận sống mái với quan quân. Nói cho chúng biết bố chúng nó là ai haahaa.
Các phản quân bị một câu nói của Văn Tuất một lần nữa nhóm lửa, cả đám cười to, trong tay cầm đủ mọi loại vũ khí quơ quơ lên trời, miệng gào thét :” Ngao ngao” như một đàn châu chấu rậm rạp chằng chịt xông lên trận địa của quân Vạn Ninh.
....... Khói lửa bao trùm mỗi tấc trận địa.
Gay mũi mùi máu tươi, xen lẫn từng tiếng hét thảm của ké trúng đạn hoặc bị đao kiếm chém vào da thịt, cùng với tiếng rên rỉ thảm thiết của những kẻ đang hấp hối. Hòa thành một bản nhạc của tử thần. Biến chiến trường trở thành một địa ngục giống như cái miệng máu đỏ lòm, liên tục cắn nuốt sinh mạng.
Kì thực đánh đến giờ phút này thì Văn Tuất cũng đã bắt đầu công nhận sức mạnh của quân Vạn Ninh.
Đúng vậy chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Diêu thiếu có thể tạo ra một đội quân có sức chiến đấu ghê gớm như vậy thì không phải người phàm.
Đừng chỉ nhìn quân Vạn Ninh sử dụng loại súng tây hiện đại tầm bắn uy lực tốc độ bắn cực cao mà lầm tưởng đây là sức mạnh vượt trội.
Nói qua, rất nhiều kẻ xuyên không về chế tạo ra súng hỏa mai, rồi tự coi mình là thần thánh cả, đánh đâu thắng đó, giết người chỉ như cái phẩy tau, nhất là bọn Tàu viết truyện xuyên không. Lập đội hình đứng bắn thì mỗi loạt bắn có vài trăm người ngã xuống, bắn mấy đợt cả ngàn người không còn mống nào sống sót, nghe cực kì là vô lí.
Thế chiến thứ nhất súng trường đã phát triển gần như thành thục, tuy nhiên nếu như không có súng máy thì y như rằng vẫn bị bộ binh đối hoặc kị binh đối phương xung phong cho thua thất điên bát đảo.
Chỉ có trên chiến trường Diêu thiếu mới biết mấy kẻ viết truyện xuyên không toàn nói nhảm, căn bản là mấy gã đó chưa bao giờ được sờ vào khẩu súng chứ đừng nói đến bắn súng, cho nên không biết rằng đứng cách 50m thôi mà đôi khi bắn cũng chẳng trúng, huống gì đứng cách xa cả 100-200.
Văn Tuất khâm phục Diêu thiếu bởi tài năng luyện quân thần sầu, chỉ mấy tháng có thể luyện ra một đội quân tinh nhuệ, có thể từ mấy anh nông dân cầm quốc cầm cày, chưa hiểu đội ngũ, không phân biệt ra trái phải, trở thành những chiến sĩ, hàng ngũ vô cùng nghiêm ngặt, binh sĩ tiến thối có chương pháp.
Tinh thần binh sĩ dâng cao, mặc dù có thể nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ trong quân Vạn Ninh nhưng hoàn toàn không thấy kẻ nào rời bỏ đội ngũ. Tất cả đều nghiến răng chiến đấu, thề chiến tới hơi thở cuối cùng.
Điều này có thể liên quan tới binh pháp Trần gia chăng, điều này khiến cho Văn Tuất vô cùng tò mò.
Để có được đội quân bản bộ tinh nhuệ của mình, Văn Tuất đã vô cùng vất vả, đầu tư, ít nhất để một đội quân có thể hoàn toàn trung thành, và biến chiến đấu như hiện tại thì Văn Tuất đã mất ít nhất là trên dưới năm năm trời. Vào sinh ra tử cùng những huynh đệ này, vì vậy khi hắn tạo phản các huynh đệ đều liều mạng đi theo.
Còn đám hải tặc kia thì lại càng ghê gớm, bọn chúng hầu hết dưới tay đều đã dính máu, không ít oan hồn dưới đao của lũ hải tặc, mới có thể nuôi ra một đám hải tặc hung hãn không sợ chết, đặc biệt là chúng đánh nhau với quan quân không ít lần, tự nhiên có tự tin giao chiến với quan quân.
Vậy mà quân Vạn Ninh lại có thể ở dưới tình huống quân số ít hơn, đánh cho phản tặc một bước khó đi, mỗi bước tiến lên đều phải trả bằng vô số máu tươi.
Quân phản tặc lúc này dưới sự cổ vũ mà đốc thúc của Văn Tuất đã đánh đến hàng rào che, liên tục có những kẻ dùng dao bầu, chặt chém điên cuồng vào hàng rào nhằm mở đường cho binh sĩ tiến lên, bị quân Vạn Ninh dùng súng bắn gục, lại có phản quân dùng súng hỏa mai hoặc cung tiễn sát thương quân Vạn Ninh, thương vong đang nhanh chóng thẳng tắp lên cao, xác người chất thành từng đống.
Cả hai bên đều có con át chủ bài chưa sử dụng, cả hai bên đều đang chờ đợi tình thế chiến trường.
Quân Vạn Ninh mặc dù gặp thương vong, nhưng binh sĩ đang dần dần trưởng thành, lột xác từ những tân binh ngây ngô trở thành những lão binh tinh nhuệ, bọn họ càng ngày càng bình tĩnh.
Liên tục nạp đạn, nổ súng, lại nạp đạn, nổ súng, nhìn phản quân đổ gục từng đám trước hàng rào.
Không ít kẻ không chịu được. liền nhộn nhạo dạ dày mà lôn mửa. Cũng phải thôi, lân đầu giết người ai cũng có tâm lí cả, thế nhưng chỉ sau khi giết người lần đầu thì họ mới có thể trở thành lão binh.
Kể từ đầu cuộc chiến đến giờ, quân Vạn Ninh đã có tổng cộng hơn trăm người chết và bị thương, trong đó số người chết lên đến 20 người, điều này làm cho Diêu thiếu tim như nhỏ máu.
Xin lỗi, đây là chiến tranh, không phải như trên phim ảnh hay các tác phẩm văn học, nhiều kẻ đọc các sách báo về chiến tranh thế giới thứ hai, thường chỉ nghe quen đến mấy con số như mấy triệu người thương vong, mấy trăm ngàn người bị bắt, mà không biết rằng đây là thời nào, đánh trận chết mấy chục mấy trăm người cũng được coi là kịch chiến rồi. Thương vong chỉ cần đạt đến 30% là đã có thể toàn quân tan tác, chịu đựng được thương vong 50% được coi là tinh binh trong tinh binh rồi.
Vì quân Vạn Ninh còn dư lực cho nên Diêu thiếu bắt đầu chỉ huy chiến đấu có phần thong dong hơn, tuy nhiên đang trong thời điểm đó, Diêu thiếu quay về phía sau quan sát hậu phương thì bất chợt liền trợn mắt há mồm.
-Móa nó!
Diêu thiếu chửi bậy thành tiếng.
Thủy quân Cẩm hà hiện tại đã đóng quân ở cách quân Vạn Ninh 150m có dư, lúc đầu Diêu thiếu ra lệnh cho chúng lui về phía sau cách khoảng 50 bộ cơ mà.
Việc này cũng trách Diêu thiếu đã không quá để ý đến thủy quân Cẩm hà, không để ý đến chi huy nhóm quân này là cái mặt hàng gì.
Tên hiệu úy chỉ huy quân Cẩm hà vốn là em vợ của Ngô Văn Biện, trước khi xuất chiến đã được Ngô Văn Biện đưa cho hẳn một đống cẩm lang tác chiến.
Không có gì dặn dò nhiều, chỉ dựa trên mấy nguyên tắc cơ bản, đó là nếu đánh ác chiến thì nên tránh xa, nếu như truy đuổi lập công thì nên chạy trước. Rõ ràng là chẳng có ai ngu cả, binh trong tay chính là quyền lực, là thứ mà triều đình cũng phải kiêng dè, nếu như thiệt hại thì làm gì còn quyền lực nữa.
Gã hiệu úy này tuy không giỏi giang, nhưng tinh thần quán triệt đường lối lãnh đạo thì luôn luôn thực thi nghiêm túc.
Khi nghe được Diêu thiếu ra lệnh lui về phía sau 50 bộ hắn liền thở phào, không bị đưa lên làm pháo hôi, đánh ác chiến là được rồi, hắn tự biết phân lượng của mình.
Đương nhiên không chỉ vậy, hắn còn tự ý cải biên mệnh lệnh của Diêu thiếu, từ mệnh lệnh lui về phía sau 50 bộ biến thành lui về phía sau 50 trượng. Mục đích là cách xa chiến trường một chút, để tránh tên bay đạn lạc.
Thằng khốn này đã phá hỏng hoàn toàn bố trí hoàn hảo của Diêu thiếu.
Khi mà quân Vạn Ninh và quân Cẩm hà cách nhau 50 bộ, tương đương với gần 100m, tự nhiên sẽ tạo thành hai đạo chiến tuyến song song , ỷ dốc hỗ trợ cho nhau. Nếu như bị đánh vào sườn, xuất phát từ tâm lí phản quân sẽ buộc phải chia binh đánh vào sườn của cả hai khối quân, điều đó góp phần làm chậm bước tiến của phản quân, chia rẽ lực lượng tấn công của chúng, nhằm giúp quân Vạn Ninh có thể tái phối trí lực lượng, điều bớt quân dự bị ra phản công.
Thế nhưng cách nhau 50 trượng tức là gần 200m trong tình hình cuộc chiến cục bộ chỉ có vài ngàn người thì lộ rõ là quá xa xôi, quân phỉ có thể bỏ qua quân Cẩm hà mà tiến hành bao vây lấy quân Vạn Ninh, khi đó thì kết cục mọi người đã rõ, dù có đánh thắng cũng thương vong nặng nề trong điều kiện bị đánh từ mọi hướng như vậy, không còn phân được đâu là chính diện và hậu phương nữa. Quân Cẩm hà bỏ rơi về phía sau khiến cho quân Vạn Ninh phải đương đầu với cục diện một mình phải khống lại kẻ địch đông gần gấp 3 lần mình, lại bị đánh từ mọi phía, gặp tình huống như vậy, chỉ có thần tiên xuống mới có thể cứu vãn thế cục.
Đang lúc Diêu thiếu tuyệt vọng, dự định thu hẹp chiến tuyến lại tiến hành phòng ngự, đồng thời đã kêu lão Tía mang theo quân cận vệ lui về phía sau chuẩn bị mở đường máu, thừa khịp hai cánh của giặc chưa hoàn toàn bao vây, liền đánh ra một thông đạo để quân Vạn Ninh có một con đường sống, thì bất tình thế chợt chuyển.
Hai cánh phản quân gần như lướt qua sườn của quân Vạn Ninh mà lao thẳng đến quân Cẩm hà đang ngơ ngác.
Chỉ huy quân Cẩm hà rõ ràng là liên tục chửi mẹ.
Đồng thời liên tục mang gia quyến mười tám đời tổ tông của phản tặc ra phát sinh quan hệ không thuần khiết.
Rõ ràng là bọn ông đã rút lui ra xa chiến trường, các người cứ việc đánh nhau, bọn ta không muốn tham gia a, tại sao lại nhắm đến bọn ta, trời ơi, tui có làm gì nên tội đâu cơ chứ.
Hiệu úy chỉ huy quâm Cẩm hà hầm hô to trong lòng.
Thế nhưng ông trời cũng không thể trả lời được hắn trong tình huống này.
Thực sự thì Diêu thiếu sắp xếp đội hình cực kì hoàn mĩ, nếu như cứ y như theo cách bày trận của Diêu thiếu thì dù quân Cẩm hà có phế vật đi chăng nữa, thì cũng có dư sức đánh một trận, hoặc ít nhất giúp Diêu thiếu tranh thủ một chút thời gian, đến khi đó Quang Cán lão tía sẽ mang quân dự bị đi phản công, đẩy lui phản tặc. Thậm chí là hình thành cục diện, lấy trung quân Vạn Ninh làm trung tâm, đánh bung ra nhiều hướng, tiêu diệt phản quân đang phân tán ở khắp nơi. Chiến tháng khi đó rất có thể là không thể nghi ngờ.
Thế nhưng tên hiệu úy quân Cẩm Hà tự cho mình là đúng liền rút lui ra xa, đến lúc này khi bị phản quân tấn công quân Vạn Ninh liền không có cách nào cứu giúp cả, cứ việc Diêu thiếu vẫn còn rất nhiều quân dự bị xung sức,nhưng cũng không thể chia binh ra cứu, đánh đến lúc này rồi nếu không vì mình thì chỉ có thể là thằng ngu mà thôi, hơn nữa đám quân Cẩm hà kết cục đều là do chúng tự chuốc lấy.
Không tới thời gian uống cạn một chung trà, phản quân liền đã đánh tới trước mặt quân Cẩm hà. Phản quân từ hai phía trái phải kẹp lấy đội quân Cẩm hà như bánh mì kẹp thịt. Bắt đầu tiến hành một trường đồ sát máu tanh.
Đúng vậy, đây hoàn toàn là đồ sát thảm thương, thủy quân Cẩm hà sức chiến đấu vốn không mạnh, trang bị lại sơ sài, hơn nữa nhóm quân bị phái đi hỗ trợ quân Vạn Ninh này đều là đội quân mà Ngô Văn Biện coi là không phải dòng chính, cho nên trang bị và huấn luyện càng chẳng đáng nhắc tới. Sức chiến đấu của đội quân này đã không ra gì rồi, lại được một chỉ huy ngu như heo nữa.
Thấy phản quân khí thế hung hăng tiến lên, đồng thời giơ đồ đao như những con quỷ khát máu bắt đầu chém giết lung tung, tên hiệu úy liền sợ hãi tè ra quần, việc hắn làm chỉ đơn giản là nhảy lên ngựa, hò hét rút quân.
Mệnh lệnh này chưa ra thì thủy quân Cẩm hà ít nhất còn đang kiên cường liều mạng với phản quân, tuy rằng liên tục có người bị phản quân chém chết, máu túa ra như suốt khắp nơi, nhưng ít nhất vẫn còn giữ vững được đội hình, đồng thời đã dần dần có xu thế chậm bước tiến của phản quân lại.
Nói đùa! Cho ngươi đi cầm đao chém chết 1000 con heo thì cũng mất thời gian không nhỏ, huống chi đây còn là hơn ngàn con người.
Thế nhưng vô số máu tươi của quân Cẩm hà hoàn toàn trở lên vô nghĩa sau mệnh lệnh rút lui của tên hiệu úy, bại quân như núi lở, quân Cẩm hà dẫm đạp lên nhau mà chạy, đồng thời không ngần ngại giơ đồ đao lên chém chính đồng đội của mình cản đường.
Việc của phỉ quân chỉ là đuổi theo đằng sau, giơ đao thương lên chém xuống, liên tục có người ngã xuống, thủy quân Cẩm hà khóc cha gọi mẹ, tiếng rên thảm thiết vang thấu trời xanh, Văn Hòa dẫn theo quân bản bộ của mình cũng đồng thời gia nhập vào bữa tiệc thịnh soạn đầy máu tanh ấy.
Long Bác khôn dẫn theo 500 hải tặc đang tận tình thưởng thức bữa tiệc máu, thì bỗng chốc thấy mấy trăm người thuộc dội dân tráng giúp đỡ Diêu thiếu xây tường rào, nhóm dân tráng này hiện tại đang nhìn cảnh chém giết thảm thiết mà trợn mắt há mồm, như thể vì quá sợ hãi mà không ai bỏ chạy cả.
Long Bác Khôn cũng không biết đây là dân tráng hay quân triều đình, đầu năm nay quân triều đình trang bị đôi khi còn thua cả dân dũng. Hắn liếm đầu đao dính máu khè khè ra lệnh:
-Long Nhị, dẫn theo 100 huynh đệ, chém chết hết đám kia đi, để cho chúng biết chống đối hải tặc thì có kết cục gì.
Long Bác Khôn gầm gừ nhẹ nói.
Những tên hải tặc với hàm răng lởm khởm, mồm miệng vàng khè bắt đầu dơ đồ đao lên với dân tráng, thì bất chợt ầm một tiếng toàn bộ dân tráng liền bỏ chạy tứ tán. Mọi người đều ngao ngao gào thét, hận cha mẹ không sinh thêm hai cái chân.
Thấy cảnh đó Long Bác Khôn cười khoái chí. Có ba nhóm quân triều đình hình thành thế ỷ dốc hỗ trợ lẫn nhau, giờ đây một nhóm đã chạy rồi. Phản quân có thể tự do di chuyển trên chiến trường mà không sợ bị tập kích, có thể bao vây hai nhóm quân kia và tiêu diệt chúng.
Giữa lúc quân phỉ đang tận tình thưởng thức bữa tiệc đồ sát thì tên quản cơ đột nhiên quát lên: “ Phàm là huynh đệ của ta, lập tức dụa vào ta tập hợp, trái lệnh là giết”
Tiếng thét như ngọn đèn sáng giữa đêm tối, trong khoảnh khắc thức tỉnh đám quân triều đình đang chạy toán loạn như ruồi, bèn rối rít vọt tới bên cạnh tên quản cơ, chỉ trong chốc lát đã tụ họp được hơn 200 người.
Chiến trường hỗn loạn, tự nhiên có một khối quân triều đình tụ họp lại liên tục chém giết với phản quân, giống như ngọn đèn hải quân ở trên biển, chỉ hướng cho đám bại binh quân triều đình tập hợp lại.
Tên Quản Cơ kia cao đến mét bảy, ở thời đại này được coi là cao lớn lắm rồi, hắn lưng hùm vai gấu, dung mạo có chút không tầm thường, thân thế của hắn cùng đội quân hai trăm người tụ tập quanh hắn vô cùng đặc biệt.
Nhìn thấy bên cạnh minh đã tụ tập hơn 400quân, số còn lại hầu hết đã phơi xác hoặc chạy toán loạn không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa cả. Tên quản cơ liền ra lệnh: “ lập trận hình tròn, trường thương binh phía trước, đao thuẫn binh bảo vệ, súng hỏa mai, cung tiễn sát thương quân địch”.