Chương 56: Toàn Thắng

Khi Hồng Đĩnh ra lệnh cho Mạnh Hổ chỉ huy đội ngũ tiếp tục tiến lên, một gã kỵ binh trinh sát cấp tốc chạy về bẩm báo nói:

- Bẩm tướng chủ, đội viện binh địch còn cách ta chừng hơn 2 dặm.

Hồng Đĩnh nhìn phương xa đội viện binh địch với hàng ngũ phương trận ngay ngắn chỉnh tề dầm dập bước tới, khuôn mặt lạnh lẽo bất chấp gió sương nở nụ cười, có lẽ từ khi hắn đến thời đại này đây là lần đầu tiên được đối mặt với một đội quân tinh nhuệ trang bị hoàn toàn theo kiểu Âu. Đây có lẽ là cơ hội để Vệ Quốc Quân chân chính đi qua thử lửa chiến trường khốc liệt.

Hồng Đĩnh biết, đội quân kia tuy được tính là tinh nhuệ đối với đạo quân người Châu Á, thế nhưng so với giặc Pháp đang xâm lược miền Nam thì còn lâu mới bằng. Nên nhớ liên quân Anh Pháp chỉ bằng hơn hai vạn người đã đanh tan đạo quân Thanh mấy chục vạn người trong cuộc chiến tranh nha phiến lần 2.

Không có nhiều thời gian suy nghĩ, Hồng Đĩnh thét ra lệnh cho toàn quân. Lập lại đội hình.

Vẫn là đội hình chiến đấu tiêu chuẩn quen thuộc, tiến công, Vệ Quốc Quân chỉ có tiến công, tiến công là phương thức phòng thủ hữu hiệu nhất,

Hai trung đoàn bộ binh triển khai thành hai khối bên cánh, tiểu đoàn cận vệ SS thì làm lực lượng dự bị chiến thuật, có nhiệm vụ giải quyết chiến trường.

Lữ Đoàn Cận Vệ, gồm hai tiểu đoàn cận vệ khuyết thiếu đại đội hỏa lực lập đội hình ở giữa trung tâm, toàn bộ 3 khối quân biến thành đội hình tam giác tấn công, tuy thiếu đại đội hỏa lực nhưng bù lại có 50 khẩu thần công bắn yểm trợ phá hàng ngũ địch, súng thần công được lệnh lập đội hình phía trước nhất.

Đám phỉ theo hàng rất đông, được lệnh quét tước chiến trường, không phải Hồng Đĩnh không muốn phái đám phỉ này lên chiến trường, mà là chúng đánh nhau đã thiệt hại rất lớn, thêm nữa bất kể huấn luyện và trang bị đều được coi là nghèo nàn, thà rằng để chúng ở phía sau cũng không muốn cho chúng xung trận làm loạn tiết tấu trận đánh.

Đối mặt với đội quân tinh nhuệ thành Nhai Châu, Hồng Đĩnh không hề có tâm lí coi thường, số súng bọn chúng được trang bị thậm chí còn nhiều hơn tổng số súng ống mà Vệ Quốc Quân đang sở hữu. Có chăng hơn chỉ là ưu thế về số lượng binh sĩ đông đảo gấp 3 lần chúng, hiểu rằng, trận đánh này nếu như không được chỉ huy thỏa đáng rất có thể sẽ là một trận đánh đẫm máu với thiệt hại không nhỏ cho Vệ Quốc Quân.

Thế nhưng Hồng Đĩnh không hề chùn bước run sợ, bởi hiểu rằng, nếu như ngay đối với đội quân này cũng không đánh nổi thì càng đừng nói đến vào Nam đánh với giặc Pháp.

Khoảng cách 2 dặm, Quân Nhai Châu đã có thể trông thấy Vệ Quốc Quân với đội hình nghiêm cẩn đón chờ. Đặc biệt khi nhìn thấy mấy chục khẩu đại bác dàn trước trận đang quay họng pháo về phía chúng, tinh binh Nhai Châu bắt đầu có dấu hiệu run sợ, quân Nhai Châu không phải không có đại bác tiên tiến mua của người Anh, mà ngược lại còn có đến hơn 20 khẩu là đằng khác, đều là đại bác tân tiến hiện đại của Anh, Chúng là những khẩu đại bác breech-loading ( nạp đạn cửa sau) có tên Armstrong Gun 1855.

Thành chủ Nhai Châu giao lưu buôn bán sâu rộng cho nên có thể mua được những khẩu pháo được coi là vô cùng hiện đại này, thậm chí còn hơn cả quân chủ lực nhà Thanh, tất nhiên trong mắt người Anh thì số đại bác Vít vặn này không khác gì là hàng phế thải cả, vì những nhược điểm khốn khiếp của chúng, thế nhưng nên biết đây là đạo quân phương Đông, được trang bị đại bác đã là vô cùng xa xỉ rồi.

Như đã nói, quân Nhai Châu được trang bị đại bác hiện đại, thế nhưng mệnh lệnh điều động là đi tiếp viện quân dẹp loạn cho nên để đảm bảo tốc độ hành quân đủ nhanh, tướng lĩnh quân không hề mang theo đại bác mà chỉ dẫn theo bộ binh trang bị súng ống xuất phát. Khi gặp Vệ Quốc Quân với đội súng thần công hùng hậu trước trận, tướng bên Nhai Châu đã bắt đầu buồn thối ruột thối gan, vì quyết định để lại toàn bộ số pháo của mình lại.

Thấy đội hình có chút xao động, tướng lĩnh quân bên Nhai Châu cưỡi ngựa bắt đầu chạy quanh đội hình rút gươm thét lớn ổn định quân tâm.

- Lập hàng ngũ.

- Theo hàng ngũ, đám ròi bọ khốn khiếp.

Tiếng quát tháo ầm ĩ bên phía quân Nhai Châu vang lên một mảnh.

- Đội hình năm hàng đứng bắn, lũ khốn khiếp, chúng mày ăn cứt mà lớn lên hay sao.

Dưới sự ước thúc của các sĩ quan, quân Nhai Châu bắt đầu ổn định quân trận, xếp thành các khối đội hình chữ nhật hẹp dài, khối thứ nhất có 500 người xếp thành 5 hàng dọc, đảm bảo luân phiên bắn, hai bên là hai khối nhỏ hơn.

Ngược lại với đội quân Nhai Châu ổn ào, phía quân Việt lại yên lặng hơn nhiều, sự yên lặng ẩn chứa sát khí chết người, binh sĩ đã kinh qua chiến trận xếp hàng làm gương cho tân binh, súng ống có thể không bằng người, thế nhưng khí thế bay vọt.

Hồng Đĩnh cưỡi ngựa trước trận, nhìn đội hình quân địch dần dần ổn định.

Con ngựa chiến cao to của Hồng Đĩnh như cảm nhận được không khí căng thẳng trước trận đánh bắt đầu cào cào xuống mặt đất,

Hồng Đĩnh cưỡi ngựa xuyên qua những khối quân, rút gươm thét lớn:

- Vùng lên hỡi các chiến binh xứ Việt anh hùng.

- Giáo có thể gãy, khiên có thể vỡ……

- Một ngày chiến đấu, một ngày đổ máu….

- ……………. đức thánh Lạc Long Quân, Mẹ Âu Cơ, đang nhìn chúng ta, toàn thể đồng bào, đang nhìn chúng ta.

-………… mặt trời sẽ mọc, vì dân tộc, vì đế chế Đại Việttttt Việtttt Việttttt…….

- Ngao Ngao,

Binh sĩ cuồng dã hét lớn.

Ngựa lồng lộn, Hồng Đĩnh với thanh gươm múa may điên cuồng đi trước trận hét lớn.

- Tiến lên

- Tiến lên

Binh sĩ gào thét.

- Tiến lên.

- Tiến lên, vì sự diệt vong…………, vì vinh quang của dân tộc……….

- Vì ngày tàn của quân giặc. Vì sự trỗi dậy của đế chế anh hùng.

- Quyết tử

- Quyết tử.

Toàn thể binh sĩ đều điên cuồng huy động vũ khí trong tay, gào thét, gần 4000 binh sĩ điên cuồng gào thét quyết tử, tiếng hô chấn động một phương trời.

- Đại bác bắn.

50 khẩu đại bác ầm ầm nổ vang, tiếng nổ chấn áp thiên không, đạn cầu bay vèo vèo, xuyên qua những hàng quân Nhai Châu vạch ra những đường máu, 50 viên đạn cầu tùy ý xuyên phá hàng ngũ quân Nhai Châu, tay cụt chân gãy vương vãi khắp nơi.

Trong lúc quân Nhai Châu đang khiếp đảm bởi đại bác, Hồng Đĩnh múa may chiến đao hét to “quyết tử” lần cuối trước khi xung trận.

Binh sĩ đã bắt đầu điên cuồng, ánh mắt đã có sự nóng bỏng cuồng nhiệt

“tiến lên, vì đất Việt”

Đây là những điều họ được dạy, họ biết rằng mình sinh ra trên đời này, mang trong mình dòng máu đất Việt, dù có phải đổ máu đến giọt máu cuối cùng, cũng quyết mang lại quang vinh cho dân tộc, vì thế hệ tương lai mà đổ máu.

Hồng Đĩnh vung thanh gươm chiến về phía trước.

- Vì dân tộc,

- Tù Tu u u u u u…….

- Tù Tu u u u u …….

Hàng chục chiến tù và sừng trâu đồng loạt thổi lên, tiếng tù và sừng trâu như đánh sâu vào tâm khảm con người, từng binh sĩ nhiệt huyết trào dâng.

Vệ Quốc Quân bắt đầu xung phong, đầu tiên là bước tiến chầm chậm, đều nhịp, sau đó tiếng bước chân bắt đầu gấp gáp hơn, cuối cùng ở khoảng cách hơn 300 biến thành dòng thác lũ ầm ầm cuộn trào.

Có nhiều người sẽ nghi ngờ Hồng Đĩnh, tại sao lại cho binh lính điên cuồng xung phong như vậy, tại sao không lập đội hình dùng súng đối bắn với quân địch, đưa quân xung phong chiến thuật biển người không phải là nướng quân hay sao, thế nhưng nếu có lựa chọn Hồng Đĩnh vẫn sẽ lựa chọn cách này.

Trong điều kiện số lượng súng ống, chất lượng súng ống đều không bằng người, đem quân đối bắn không thể nghi ngờ là hành động ngu xuẩn, quân Nhai Châu sử dụng đều là súng Brunswick rifle hàng sản xuất những năm 1836. Nói chung đây là hàng phế thải của nước Anh,bởi lúc này họ đã nghiên cứu ra những chủng loại súng mới như Pattern 1851, Pattern 1853, Pattern 1860 và mới nhất là Pattern 1861 Enfield Musketoon.

Thế nhưng bất kể là tầm bắn hay tốc độ nạp đạn đều hơn xa tít tắp những khẩu hỏa mai bắn đá mồi lửa của Vệ Quốc Quân, nếu không thể nhanh chóng áp sát, dùng cận chiến chém giết mà chiến đấu theo kiểu chính quy đối bắn, thì không thể nghi ngờ chính là hành động tự sát.

Rõ ràng chiến thuật mà Hồng Đĩnh sử dụng vẫn là áp sát quân địch, dùng máu thịt con người đi bù đắp vào thiếu hụt ưu thế vũ khí trên chiến trường.

Và lần này, Hồng Đĩnh đã thành công,

Đứng trước khí thế tiến công như bài sơn lấp bể của Vệ Quốc Quân, binh sĩ Nhai Châu bắt đầu hoảng loạn, tiếng súng lác đác rồi biến thành tiếng nổ ầm ầm vang vọng, thế nhưng Vệ Quốc Quân vẫn còn ở ngoài tầm bắn, bọn chúng bắn cái chim à, khi giục ngựa xung phong Hồng Đĩnh liền nhíu mày nhìn quân Nhai Châu.

Hồng Đĩnh bỗng giật mình hiểu ra,thì ra quân Nhai Châu đứng trước khí thế dời non lấp biển của Vệ Quốc quân có tên nhát gan nổ súng trước, tiếng súng đó như là hiệu lệnh khiến cho toàn quân Nhai Châu cùng nổ súng khi mà đối phương vẫn còn chưa tiến vào tầm bắn, thật ra đây là nhược điểm chung của binh sĩ trên chiến trường, quân triều đình nhà Nguyễn mắc phải cũng không ít, quân Thanh thì lại càng là thường xuyên.

Đứng trước khí thế mang theo sát khí của đối phương, binh sĩ tân binh mới chỉ huẩn luyện chưa từng trải qua chiến trường dễ mắc phải lỗi này. Họ nổ súng không phải là để giết địch mà để cầu an tâm cho chính bản thân mình. Thế nhưng đời sau súng tự động vấn đề này có thê giải quyết, nhưng thời đại này súng trường hiện đại lắm vẫn chỉ là súng nạp đạn phát một rất mất thời gian, binh sĩ địch mấy hàng đầu đã đồng loạt nổ súng, bắn xong thì cần có thời gian nạp đạn, tên tướng lãnh binh Nhai Châu tức sùi bọt mép, liên tục dùng doi ngựa quất vào binh sĩ mồm gào thét chửi bới.

Địch chưa tới tầm bắn đã bắn hết cả loạt, địch tới tầm bắn thì lại đang loay hoay nạp đạn, dựa theo tốc độ nạp đạn bình thường của binh sĩ Nhai Châu, đợi đến khi Vệ Quốc Quân áp sát có thể nạp và bắn thêm được từ một đến hai lượt nữa, thế nhưng Vệ Quốc quân tiến lên quá nhanh, khoảng cách quá nhanh bị thu hẹp lại, còn bên phía quân Nhai Châu thì do chỉ huy thúc quá gấp, dẫn đến binh sĩ ngày càng luống cuồng, ngược lại thúc gấp khiến cho tốc độ nạp đạn còn chậm hơn, người nạp đạn xong thì thấy hàng ngũ chưa nạp đạn xong chưa bắn vẫn cứ đứng yên, kẻ thì đang loay hoay toát mồ hôi nạp đạn.

Bởi vì giáo trình phương Tây là binh sĩ phải lập đội hình nghiêm cẩn nổ súng mới đạt được hiệu quả sát thương lớn nhất.

Vì vậy khi mà Vệ Quốc Quân tiến sát tới, húc thẳng vào đội hình vốn đã mong manh sau đợt bắn phá của đại bác, quân Nhai Châu còn chưa bắn thêm được bất kì phát nào.

Nếu như là đội quân tinh nhuệ phương Tây, biết rằng trong trường hợp này để đối phó sẽ nhanh chóng biến trận, đội hình khối vuông hoặc đội hình hộp rỗng, thế nhưng đây không phải lính Anh, lính Pháp hay là lính phương Tây, đội hình trì trệ, phương thức đối bắn luân phiên dàn mỏng đội hình có thể phát huy ưu thế hỏa lực bắn đến mức tối đa, thế nhưng nhược điểm của nó cũng quá rõ đó là chiều sâu quá mỏng, chỉ có 5 hàng, Vệ quốc quân lại có ưu thế vượt trội, tập trung binh lực thành một khối lớn trên một chính diện hẹp, chỉ một cú húc cực mạnh đã đánh xuyên đội hình quân Nhai Châu, khoảng cách gần, những khẩu súng của quân Nhai Châu trở nên vướng víu, không thuận tay bằng đao thật thương thật,

Chỉ trong giây lát toàn bộ quân Nhai Châu đã bị tràn ngập, quân Việt bắt đầu chém giết tàn khốc, binh sĩ Nhai Châu bắt đầu khóc cha gọi mẹ,

Tên tướng chỉ huy Nhai Châu bất lực hắn không có bất kì cách nào để vãn hồi thế cuộc, thấy tình hình không ổn liền bất chấp binh sĩ dẫn theo vài tên thân binh cưỡi ngựa bỏ trốn.

Trong thời gian uống cạn một chung trà, quân Nhai Châu, đội quân được coi là tinh nhuệ gần như bậc nhất đảo Quỳnh Châu đã bị Vệ Quốc Quân đã tàn sát hầu như không còn, số ít binh sĩ dựa vào nhau chiến đấu, càng nhiều tên trong loạn chiến đơn độc bị chém chết, chỉ có một số rất ít nhận thấy thời cơ không đúng liền vứt hết súng ống bỏ chạy.

Vệ Quốc Quân đại hoạch toàn thắng.

Đây được coi là trận đánh thắng lợi vô cùng lớn của Vệ Quốc quân, đánh dấu đội quân này đã trưởng thành, sau này khi nào nam chiến đấu, lúc phải đối mặt với giặc Pháp họ không còn sợ hãi đối với vũ khí súng ống của quân giặc như quân triều đình nhà Nguyễn nữa.