Thành chủ thành Nhai Châu sau khi nhận được tin báo, hiện đang nổi giận đùng đùng, đồng thời cũng vô cùng khiếp sợ.
- Cái gì? Thủy quân của ta toàn quân chết hết! Là Thiếu chủ dẫn người làm!
Thành chủ nhảy dựng lên quát:
- Điều này sao có thể! Hơn hai chục chiếc chiến thuyền của ta, sao có thể bị mươi chiếc chiến hạm phá tan?
Gã thân tín tới báo tin toát mồ hôi đầy đầu cẩn thận nhắc nhở:
- Chủ công! Thiếu chủ ngoại trừ hơn mười chiếc chiến thuyền của hắn, còn dẫn theo gần một trăm chiếc chiến thuyền.
- Gần một trăm chiếc chiến thuyền? Đó là thế lực nào?
Thành chủ lập tức khẩn trương hỏi.
- Không rõ ràng lắm, những chiến thuyền này không có treo cờ xí, hơn nữa bọn họ đều là thuyền cặp sát đánh cận chiến.
- Thuyền cận chiến? Nếu như dựa vào thuyền cận chiến mà có thể tiêu diệt thủy quân Nhai Châu, vậy thì thủy quân Nhai Châu ta dựa vào cái gì diệu võ dương oai nhiều năm như vậy chứ? Đến cả bọn Tây mũi to cũng phải kiêng nể vài phần ?
Chẳng lẽ chiến thuyền của ta để mặc cho các thuyền kia tới gần? Bọn họ học quân sự nhiều năm như vậy, ta còn thuê cả giáo viên Tây Dương dạy dỗ chẳng lẽ bọn ngu ngốc ấy vứt kiến thức cho cá ăn hết rồi sao?
Chủ thành Nhai Châu bốc lửa giận ngút trời hét lên.
- Chủ công! Theo chúng ta quan sát thấy thủy quân bày ra trận hình hoan nghênh, hơn nữa còn đánh ra kỳ ngữ hoan nghênh, kết quả không có chuẩn bị chút nào liền bị địch nhân tập kích, từ đó địch quân ập sát vào kết quả là toàn quân bị diệt sạch.
Gã thân tín toàn thân run rẩy nói.
- Thủy quân của ta cứ như vậy mất tiêu?
Thành chủ có chút không dám tin tưởng lẩm bẩm, tiếp theo ngồi phịch xuống nói:
- Xác định phải tên nghịch tử kia cấu kết với ngoại địch không?
Gã thân tín mồ hôi hột rớt xuống, hắn chần chừ một lúc nói:
- Chủ công! Chúng ta chẳng qua là thấy chiến thuyền của Thiếu chủ, nhưng không dám xác định Thiếu chủ có hay không cấu kết... Ồ! Đúng rồi! Chủ công! Những thuyền cận chiến kia đều từ bên Đại Nam tới!
Gã thân tín đột nhiên nói sang chuyện khác, hắn cũng không dám nói Thiếu chủ cấu kết với ngoại bang, dù sao chuyện như vậy đám thuộc hạ mình tốt hơn là không nên có ý kiến nhiều.
Về phần Thiếu chủ tại sao phải mưu nghịch?
Rất đơn giản chủ công cùng Thiếu chủ xuất thân con tư sinh đó không có tình cảm gì, Thiếu chủ lại là người bướng bỉnh không thần phục, ngoại nhân dùng kế ly gián hơi khiêu khích một chút là chuyện gì cũng có thể làm được. Cứ nhìn gã con tư sinh kia trước khi nhận ngôi vị Thiếu chủ đã hại bao nhiêu người thì biết.
- Đại Nam? Trăm chiếc chiến thuyền?
Bên Đại Nam có ý đánh sang Quỳnh Châu sao, vô lí, triều đình bọn chúng không phải luôn luôn tất cung tất kính thiên triều thượng quốc sao. Nếu Đại Nam có trăm chiếc chiến thuyền thì cũng chẳng phải bị quân Pháp đánh cho te tua mất đất mất dân như vậy chứ.
Nghĩ tới đây, thành chủ linh quang chợt lóe: “Chết tiệt! trăm chiếc chiến thuyền, không phải là hải thuyền tù binh của tên Quận Công Hồng Đĩnh gì đó chứ? Không sai! Nhất định là tên khốn kia không bằng lòng ta giá cả hàng hóa trao đổi, hoặc là ghi hận ta xúi giục thổ phỉ tấn công lên mới câu kết với tên nghịch tử mưu phản! Đúng là vậy!
Thành chủ lần nữa trấn tỉnh lại hỏi gằn gã thân tín:
- Ngươi nói bọn chúng không có chiếm lĩnh quân cảng, mà là tới thẳng khu bình dân?
- Đúng vậy! Chủ công!
Gã thân tín vội vàng gật đầu.
- Hừ hừ! Xem ra khu bình dân phát hỏa cùng lũ tiện dân làm loạn cũng là nghịch tử kia giở trò quỷ! Nhưng mà nó cùng tên Quận Công Hồng Đĩnh kia cũng điều động không được bao nhiêu binh lực, nhiều nhất chỉ là thu mua một số tiện dân hỗ trợ, hơn nữa ba ngàn binh sĩ của ta đã ở bến cảng dẹp loạn rồi.
- Người đâu! Truyền lệnh tất cả đội hỏa thương binh lên đường tiêu diệt phản nghịch tại bến cảng! Phát ra lệnh triệu tập! Truyền lệnh cho các thổ hào trực thuộc lập tức tổ chức tất cả binh lực tới tụ họp trước thành Nhai Châu. Còn nữa trước khi trời tối mà người nào không tới sẽ bị tước đoạt đất đai, cách chức làm tiện dân! Đồng thời liên lạc với đại sứ quán Anh Quốc chú đóng, mời lính đánh thuê ở vùng phụ cận cho ta...
Nói đến đây, thành chủ đột nhiên lắc đầu:
- Quên đi! Không cần lính đánh thuê.
Hắn cho rằng đây chỉ là nội chiến mà thôi, hơn nữa chủ lực của quân phản loạn đều là tiện dân, căn bản không cần tới lính đánh thuê Tây Dương.
- Dạ! Tiểu nhân đi truyền lệnh!
Gã thân tín lập tức mừng rỡ chạy vội ra ngoài truyền mệnh lệnh.
Theo một đám truyền lệnh binh xông ra ngoài thành, tất cả thành Nhai Châu lập tức sôi trào hẳn lên.
Chiến sự bến cảng đã bắt đầu đến hồi quyết định thắng thua.
Súng thần công uy lực mặc dù cực lớn, thế nhưng bắn xong thì nhược điểm rõ ràng, đó là thời gian nạp đạn vô cùng lâu, vừa rồi là nạp đạn sẵn trong lúc hành quân, hiện giờ đã bắn xong, chờ đợi nạp đạn lần 2 thì sợ rằng quân Nhai Châu chớp thời gian ổn định sau hỗn loạn lập lại đội hình.
Với người luôn luôn biết nắm bắt chớp thời cơ như Hồng Đĩnh thì việc chờ đợi súng thần công nạp đạn là việc chắc chắn không bao giờ xảy ra.
Tôn chỉ của Hồng Đĩnh là tiến công chớp nhoáng, phải tận dụng mọi ưu thế về vũ khí và binh lực của mình, gây sốc cực mạnh cho đối phương, nhằm giành chiến thắng quyết định trong thời gian nhanh nhất. Đơn giản vì Hồng Đĩnh không có thực lực đánh lâu dài.
Không cho quân Nhai Châu ổn định sau cơn sốc từ mấy chục khẩu thần công, Hồng Đĩnh nhanh chóng hạ lệnh cho đại đội hỏa lực cực mạnh , con át chủ bài của mình là những khẩu đội tên lửa SS II xung trận.
Mười tám khẩu đội được lập đội hình nghiêm chỉnh nhanh chóng di chuyển ra phía trước đội hình pháo binh, đồng loạt khai hỏa.
Những quả đạn SS II được lắp thêm còi hú, mang theo tiếng rít chói tai gào thét bay về phía đội hình quân Nhai Châu còn đang hoảng hốt, những quả tên lửa bay với tốc độ không nhanh lắm, người ta thậm chí còn nhìn thấy đuôi sáng của chúng đang cháy giống như những ngọn nến lao đến.
Tiếng nổ vang vọng chát chúa,
Nơi đạn SS II rơi xuống, binh sĩ Nhai Châu thậm chí chưa hiểu chuyện gì liền bị hất bay lên trời, chất văng tứ tung, thân thể bị nổ tan thành nhiều bộ phận, nơi quả tên lửa rơi xuống trở thành phạm vi tử thần đòi mạng. Không một kẻ nào sống sót, sóng xung kích thậm chí còn làm những kẻ xung quanh không bị sát thương mảnh nhưng lại bị chấn cho điếc đặc. Uy lực của đầu đạn mười mấy kilogam thuốc nổ không phải là thứ mà con người có thể chống lại.
Tên lửa SS II có độ chính xác vô cùng tệ hại, Hồng Đĩnh còn chưa có thời gian nghiên cứu hoàn thiện thứ này, cánh đuôi được lắp thế nhưng độ chính xác do nhiều nguyên nhân vẫn chưa được cải thiện là bao, thế nhưng trong hoàn cảnh quân Nhai Châu và quân phỉ đang trộn lẫn dày đặc thì những viên đạn tên lửa bay loạn xì ngậu ấy lại gây khủng hoảng hơn bao giờ hết.
Chỉ một lượt bắn, chiến trường ầm ầm rung động, thế nhưng bắn xong thì cả chiến trường vốn ồn ào nhốn nháo bỗng chốc trở nên yên lặng, yên lặng từ tất cả các bên, bên quân Nhai Châu thì kinh sợ đến quên cả chém giết, còn bên quân phỉ thì há hốc mồm.
Đám đầu mục thổ phỉ run run, may mà chúng cùng đội quân này vốn là một phe, chứ nếu là phe đối địch thì chúng thật không dám tưởng tượng rằng mình sẽ chịu hậu quả như nào.
Bên phía quân Nhai Châu đã run sợ mất hết đấu chí, từ quan chỉ huy đến binh sĩ đều hoảng sợ đến ngây ngốc trước uy lực của vũ khí bên đối phương, thậm chí còn quên cả chiến đấu.
Bọn chúng quên chiến đấu chứ Hồng Đĩnh không hề quên, nhìn thế cục chiến trường, Hồng Đĩnh phất tay ra lệnh.
- Tổng tấn công.
Choáng voáng, quân Nhai Châu đang choáng váng thì thấy bên phía địch nhân tiếng hô xung phong gào thét chấn động màng nhĩ, sau đó chúng thấy một cảnh tượng mà chúng suốt đời khó quên.
Vệ quốc quân đông ngìn nghịt xung phong như sóng triều ầm ầm lao tới.
Thực tế thì Vệ Quốc Quân tổng tấn công có quân số khoảng 3000 người, còn ít hơn quả quân phỉ, thế nhưng uy thế tạo ra lại giống như thiên quân vạn mã.
Không có thời gian huấn luyện, và đủ vũ khí để trang bị cho đôi quân mở rộng quá nhanh chóng, Hồng Đĩnh áp dụng chiến thuật biển người,
Đội hình tam tam, 2 người đi đầu một người đi sau cầm súng bắn yểm trợ, có cả ngàn nhóm như vậy cùng tiến lên, phía trước mặt là lữ đoàn cận vệ được trang bị đặc biệt tốt đánh thẳng vào trung tâm quân địch, hai bên cánh là 2 trung đoàn bộ binh trang bị và huấn luyện yếu hơn nhưng đông đảo,
Chỉ trong tích tắc, Vệ Quốc Quân đã hình thành thế trận tấn công bao vây, phía trước là chủ lực tiến đánh, bên sườn và phía sau thì bị bọc hậu. Binh sĩ Nhai Châu đang hỗn loạn bỗng nhiên thấy tiếng hô giết xung phong ở bốn phương tám hướng, nhìn đâu cũng thấy quân địch đông nghìn nghịt, gào thét xông tới như dòng nước lũ thì hoảng sợ vô cùng, ý chí chiến đấu không còn nữa, cộng thêm với thương vong cực lớn trong thời gian chiến đấu vừa qua, khiến cho họ nhanh cho mất hết ý chí chiến đấu, đội hình lỏng lẻo do pháo binh tàn phá không có bất cứ thứ gì để dựa vào, chỉ trong chốc lát, toàn quân Nhai Châu bị Vệ Quốc Quân tràn ngập đội hình,
Vệ Quốc Quân bắt đầu một cuộc đồ sát đẫm máu, trong vòng vây, bất kể là quân Nhai Châu hay là thổ phỉ, chỉ cần không mặc quân phục Vệ Quốc Quân thì đều bị tàn nhẫn giết chết, đứng trước ưu thế tuyệt đối về sức mạnh, quân Nhai Châu giống như một bờ cát nhấp nhô, khi thủy triều lên tràn ngập tất thảy, thủy triều rút, không có bất kì một binh sĩ nào của quân Nhai Châu còn sống sót, thậm chí số thổ phỉ đang trộn lẫn với quân Nhai Châu cũng bị giết sạch, chiến trường còn đứng vứng chỉ có duy nhất Vệ Quốc Quân.
Rất hiển nhiên, Hồng Đĩnh đang làm một cuộc luyện binh tàn khốc, mệnh lệnh không lưu tù binh được ban ra, binh sĩ càng điên cuồng chém giết, đang ở trên đất của địch nhân, Hồng Đĩnh không hề có ý nhân từ cho bất cứ kẻ nào.
Nếu thu tù binh thì sau này cũng chỉ là đối tượng để tân binh tập đâm lê mà thôi, nên nhớ công ước Genever còn chưa chiếu sáng đến thời đại này đâu đấy.
Trận chiến nhanh chóng kết thúc, mệnh lệnh không lưu tù binh được ban ra, không ít kẻ chó cùng dứt dậu, thế nhưng quan trọng là bức phên dậu cao quá nhảy qua không nổi, nhanh chóng bị giết sạch.
Đám đầu mục thổ phỉ vốn còn muốn tiến lên chém giết để giành quân công, thế nhưng Vệ Quốc Quân tiến quá nhanh, chém giết vô cùng hung hãn, không phân biệt là quân Nhai Châu hay thổ phỉ vốn là người nhà thì liền hoảng sợ chùn bước. Đây đâu phải là quân đội đâu, đây là một đám ác ma đến từ địa ngục!!!
Nhìn tình hình chiến sự được giải quyết trong tích tắc, đám thổ phỉ còn sống cón vô cùng hãi hùng khiếp vía, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn mấy chục kị binh đang tiến đến.
Lê Nhĩ nói khẽ với đám đầu mục:
- Người cưỡi ngựa ở giữa chính là chủ công nhà ta, đám các ngươi kính cẩn một chút.
Đám đầu mục giống như gà con ăn gạo liên tục gật đầu. Bọn họ chỉ liếc nhìn lén một cái liền cúi đầu xuống, hoàn toàn không thấy rõ trong mười mấy kỵ binh kia ai là Hồng Đĩnh.
- Lê Nhĩ, ngươi dẫn theo thổ phỉ quét tước chiến trường?
Hồng Đĩnh mang theo đội cận vệ ngừng lại, hướng về phía Lê Nhĩ nói.
- Đại nhân! Chiến trường đã được giải quyết xong,
Đại Nhân! Những đầu mục thổ phỉ này là tiểu nhân đã báo qua với ngài, nguyện ý làm bầy tôi trung thành của Đại Nhân. Thủ hạ của bọn họ lúc này đang anh dũng chiến đấu cùng quân địch. Kế hoạch của đại nhân lần này có thành công hay không, là nhờ nhiều vào sự giúp đỡ của bọn họ.
Lê Nhĩ bây giờ đương nhiên không dám giấu diếm không báo cáo công lao của những đầu mục này. Chẳng lẽ không sợ bọn họ ào ào kéo đến làm phiền chính mình sao?
- A, những người này chính là đầu mục thổ phỉ sao?
Hồng Đĩnh liếc nhìn một chút những người đầu mục.
Những người đầu mục này không biết làm sao, cư nhiên lại có thể cảm thụ được ánh mắt như thế của Hồng Đĩnh, lập tức quỳ xuống dập đầu nói:
- Tham kiến đại nhân.
- Được rồi, đứng lên đi! Ừ, bởi vì có sự giúp đỡ của các ngươi mới có thể dẫn dụ quân đội trong thành Nhai Châu kéo ra ngoài, tốt lắm, sau trận chiến này sẽ có thưởng?
- Chủ công! Ngài có chuyện gì phân phó?
Lê Nhĩ cung kính hỏi, trong lòng hắn ngổn ngang bao nhiêu ý nghĩ.
“Thế nào? Dẫn theo thổ phỉ đi quét tước chiến trường, chiến lợi phẩm dựa theo cấp bậc quân công phân chia?”
Hồng Đĩnh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với Lê Nhĩ:
Đám đầu mục thổ phỉ mừng rơn, quên luôn tình hình chém giết phía trước, quên luôn vừa rồi Vệ Quốc quân chém giết thổ phỉ người một nhà, chúng chỉ biết rằng đám binh sĩ đã chết kia trên người chính là vô tận tài phú, binh khí, tiền tài trên người chúng còn không phải đều thuộc vệ mình hay sao, còn về đám thổ phỉ đã chết, Hừ Hừ chết bớt đi thì đến lúc phân chia lão tử lại được hưởng càng nhiều.
Nhìn chiến trường, lại nhìn trang bị tồi tàn của đám thổ phỉ, Hồng Đĩnh nói với Lê Nhĩ:
- Trang bị của những tên binh sĩ Nhai Châu đã chết này đều cho các ngươi, các ngươi chọn người trang bị vũ khí này. Phân phối sĩ quan thành lập quân đội. Những người khác không có vũ khí thì xung làm phụ binh phụ trách áp giải quân nhu.
Đám thổ phỉ liên tục vâng dạ.
Đúng lúc này, từ con đường bên kia truyền đến tiếng bước chân ầm vang, 800 tên quân sĩ được vũ trang hạng tiên tiến với thuần một màu súng tây xuất hiện. Nhìn thấy đội quân này cùng với đội ngũ Vệ Quốc Quân phục sức có phần tương tự như nhau, đều là ăn mặc kiểu tây dương, bọn thổ phỉ bắt đầu rối loạn cả lên.
Lắng nghe Lê Nhĩ báo cáo về tình hình binh lực thành Nhai Châu Hồng Đĩnh đã có những nắm bắt cơ bản.
Đội 800 binh sĩ tinh nhuệ kia chính là con át chủ bài của thành chủ Nhai Châu, trừ đi số này thì trong thành chỉ còn lại có hơn ngàn binh sĩ.
Bọn chúng có lẽ vẫn chưa biết rằng đội quân đi trước dẹp loạn đã bị tiêu diệt, hoặc cho rằng chuyện đó là không có khả năng, cho nên vẫn nhàn nhã tiến lên.
Vẫn là chiến thuật chiến tranh chớp nhoáng, biết rằng thành chủ Nhai châu rất có thể sẽ tập trung binh lực từ khắp nơi về cứu viện hoặc là sẽ mời lính đánh thuê Tây Dương.
Hồng Đĩnh liền lệnh cho Trình Sơn dẫn theo trung đội kị binh và đại đội tên lửa SS II được trang bị rất nhiều ngựa kéo, hợp thành chiến đoàn kị binh hỗn hợp tiến lên, bỏ qua đội quân 800 người được trang bị tinh nhuệ kia mà gào thét chạy nhanh về phía thành Nhai Châu, mục đích chỉ có một, đó là cắt đứt liên lạc của thành trì với bên ngoài, đồng thời đánh diệt những đám viện quân lẻ tẻ.