Mặt trời mọc, quân Pháp bắt đầu tấn công đồn Thuận Kiều. Charner quyết định nhanh chóng, vì có thể chắc thắng trong trận chiến lần này, quân Pháp đã huy động mọi thứ có thể huy động được.
Tất cẩ lực lượng dự bị còn có thể điều động được ở Gia Định. Tất cả đại bác còn lại, thậm chí là đại bác hạng trung trên các chiến hạm, đều đã được đẩy lên chiến trường.
Thậm chí mức độ tập trung binh lực còn vượt qua cả trận đánh đại đồn chí Hòa, nhằm nhanh nhất dập tắt sức phản kháng của quân triều đình.
Để đề phòng đội quân thần bí kia bất ngờ tập kích đánh tạt sườn, Charner thậm chí còn rút ra 800 binh sĩ hợp thành cánh trái, xây dựng phòng ngự sẵn sàng đón địch.
Đại bác từ các chiến hạm cũng kiên quyết chi viện hỏa lực tối đa cho trận chiến.
Khi Charner ra mệnh lệnh sau đó, trận đồn Thuận Kiều thảm thiết bắt đầu.
Tất cả các chiến hạm, neo đậu trên sông đều ầm ầm bắn đại bác, pháo hạm với uy lực khủng khiếp bắt đầu tàn phá dữ dội trong đồn Thuận Kiều.
Khắp nơi đều là tiếng nổ lớn, dữ dội, đồn Thuận Kiều vốn không kiên cố lắp lập tức bị pháo hạm oanh cho tan nát. Quan tướng quân triều đình, vốn dĩ chỉ huy kém cỏi, tinh thần chiến đấu thấp, gặp trận pháo kích dữ dội lập tức hoảng loạn. khắp nơi là những tiếng nổ mạnh, khắp nơi là người chết, chân cụt tay cụt.
Quân việt không có kinh nghiệm chiến đấu đối mặt với pháo kích như vậy, lại không biết cách xây dựng công sự để chống lại pháo kích, đồn ngoại trừ lớp lũy bên ngoài, phía trong hoàn toàn trống trải, đa số là các nhà kho, thêm nữa bởi quan niệm tư duy chiến thuật lạc hậu, binh sĩ hoảng loạn, rối tung rối mù chạy khắp nơi, do đó thương vong lại càng tăng lên, chỉ với đại bác bắn phá, đã khiến quân Việt có xu hướng tan rã.
Hơn 2000 quân do Nguyên Duy cùng với Nguyễn Lâm chỉ huy, là những người kiên cường nhất, đội quân còn giữ được tinh thần và sức chiến đấu nhất, bắt đầu cuộc chiến thảm thiết của mình.
Nói ra thì vô cùng nực cười, hơn vạn tàn quân trong đại đồn, thế nhưng khi đại chiến đến, lại chỉ có mấy ngàn người là còn dũng khi chiến đấu, còn hàng ngũ và còn dưới sự chỉ huy, số còn lại đã ở tình trạng, quân không thấy tướng, tướng thất lạc quân.
Nguyễn Duy trực tiếp chỉ huy đạo quân cuối cùng còn sức chiến đấu này.
2000 quân, vốn không để ý đến sinh tử, một bên Nguyễn Duy dẫn theo 600 binh sĩ liều mạng ngăn cản địch nhân tấn công ở hướng chính diện, số còn lại do Nguyễn Lâm chỉ huy, chờ đợi thời cơ đến sẽ liều mạng khởi phát tấn công sang bên cánh trái quân Pháp, đây là cơ hội cuối cùng của quân triều đình rồi, không thể dựa vào đại đồn được xây dựng như cái đống mồ chờ chết chịu pháo kích, bắt buộc phải tấn công mở đường.
Có thể nói Nguyễn Duy vẫn là vị tướng có tài, biết rằng lúc này dựa vào đồn Thuận Kiều để cố thủ là không có khả năng chiến thắng. Thứ nhất, cái đồn này vốn là một cái kho lương, không có gì khiên cố và hiểm yếu để thủ, vạn người tụ tập trung trong một không gian nhỏ bé như vậy, không cần quân địch khởi xướng xung phong, chỉ cần quân Pháp liên tục bắn phá, đạt đến một mức độ thương vong đủ lớn, quân triều đình sẽ tự động tan rã, đây là điều chắc chắn, vì nhìn tình cảnh hoang mang của đội quân này có thể nhìn ra được. Thứ hai, sĩ khí quân Việt đã kém quá rồi, nếu không thể lấy lại sĩ khí, thì thất bại là điều chắc chắn, mà muốn tìm kiếm chiến thắng, theo Nguyễn Duy chỉ có tiến công, xung phong, đánh giáp lá cà với địch, dùng máu tươi để lấy chiến thắng.
Charner nhìn chiến trường đã bị làm mềm bằng số lớn đạn pháo tỏ ra hài lòng. Bắt đầu ra lệnh tiến công.
Số lớn quân Pháp xếp thành đội ngũ nghiêm cẩn tiến lên, ở giữa là khối 1500 binh sĩ, bước đi thật chậm nhưng vô cùng vững chắc, tiến dần về phía đồn Thuận Kiều, quả thật Charner vô cùng nôn nóng mong giành chiến thắng dứt điểm trong thời gian nhanh nhất, vì sợ quân trong Đại Đồn Chí Hòa sẽ phản công, cho nên đã tập trung lực lượng lớn nhất của mình tấn công, mà không thèm khởi phát tấn công thăm dò.
Bên phải là khối quân do đại tá Crouzat chỉ huy, có 1000 quân Pháp tinh nhuệ. Phía sau, đại bác Pháp vẫn liên tục bắn dữ dội vào đại đồn.
Nhìn quân Pháp đang hùng hổ tiến lên áp sát, Nguyễn Lâm bắt đầu bình tĩnh lại, ra lệnh cho binh sĩ phải chờ đợi quân Pháp đến thật gần mới được bắn.
-« Đạn còn không nhiều lắm, cơ hồ mỗi người lính cầm súng bắn ra 5 viên sẽ hết » gia tướng Nguyễn Lâm nói :
Nguyễn Lâm quả thật cảm thấy bi ai, mất đại đồn Chí Hòa, đa số vũ khi của quân Việt đã bị bỏ lại, giờ đây số súng còn lại cũng không còn bắn được mấy phát nữa.
Nhìn chiến trường, Nguyễn Lâm cắn răng,
-Cho lính súng lắp lưỡi lê lên, kẻ nào không nghe lệnh tự ý rút lui, chém !
Quân Pháp đã tiến rất gần, Nguyễn Lâm hô lớn.
-Các huynh đệ, đem súng bắn hết, lắp lưỡi lê lên chiến đấu, .
Một loạt tiếng súng từ phía bên quân Pháp vang lên, quân Việt lấp trong những đống gạch vụn khắp nơi có người ngã xuống,
Bên quân triều đình,
-Không cho phép bắn, đợi địch đến gần mới được bắn
-Không cho phép bắn, đợi địch đến gần mới được bắn
Khắp nơi đều là tiếng hô của quan quân gầm nhẹ văng vẳng bên tai.
« chuẩn bị….chuẩn bị…. »
- Xạ kích…. Xạ Kích
Theo tiếng gầm dữ dội của Nguyễn Lâm bên phía quân Việt vốn dĩ đang yên lặng chịu đau khổ, bỗng nhiên ầm ầm đáp trả.
Không giống như quân Việt trước đây, lần này quân Việt đợi đến quân Pháp vào đến phạm vi bắn hiệu quả của súng hỏa mai mới bắn.
Quân Pháp trong nháy mắt ào ào ngã xuống một mảng lớn.thế nhưng quân Pháp dưới sự chỉ huy của các sĩ quan đốc thúc bắt đầu ào ào tiến lên bổ sung vào chỗ trống, tiếp tục giữ vững đội hình chiến đấu.
-Đạn đã bắn sạch,
-Tôi hết đạn rồi.
Khắp nơi đều là tiếng hô hết đạn,
Nguyễn Lâm rút ra chiến đao, nhìn xem rậm rạp chằng chịt quân giặc, không có chút khẩn trương, mơ hồ có một loại hưng phấn, hít một hơi thật sâu,
- tất cả binh sĩ sẵn sàng:
Các binh sĩ cầm chắc vũ khí, yên lặng chờ đợi,
Quân Pháp đã tiến gần tới nơi.
- Vì triều đình, giết a……
- Vì triều đình, giết a….
Tiếng gầm thét của binh sĩ bao phủ chiến trường.
Từng hàng lưỡi lê lóe sáng hàn quang của quân Pháp, từng đội gươm giáo như rừng của quân Việt, hai khối đụng vào nhau.
Quân Việt chịu đủ thương vong, để chờ đến thời khắc này, ưu thế về vũ khí của quân Pháp không còn nữa, chiến trường bắt đầu cân bằng với vũ khí lạnh.
- Giết
Nguyễn Lâm vung vẩy chiến đao, một cái đầu lâu dưới sự sắc bén của chiến đao bay lên, máu bắn tung tóe, thấm đẫm khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của Nguyễn Lâm, khiến hắn trở nên dần dần dữ tợn.
Một tên lính Pháp, đem lưỡi lê căm phập vào lồng ngực một tên lính Việt, người lính này rõ ràng trong lúc sắp chết vẫn gắng sức đem mũi giáo cắm về phía cổ quân Pháp, đến khi 2 người xiên lại với nhau, mới mỉm cười đổ xuống,
Khắp nơi, quân Việt với đấu pháp đổi mạng không ngừng gây ra cho quân Pháp thương vong lớn, ngươi đâm ta thủng lồng ngực, thì ta nhất định phải chặt ngươi một đao.
Khắp nơi chém giết, thậm chí là dùng nắm đấm, dùng răng, không bên nào chịu thua,
Sau khi chém chết một tên giặc Pháp, Nguyễn Lâm nhìn lại chiến trường, cứ việc quân Việt chiến đấu dũng mãnh đổi mạng, thế nhưng nhân số không chiếm được ưu thế, lại khuyết thiếu tổ chức, quân Việt đã có dấu hiệu bắt đầu suy tàn,
Lính Pháp chỉ tung lên ba hàng đầu lên đánh giáp lá cà ngang tay với quân Việt, còn lại hai hàng sau vẫn còn đứng yên làm lực lượng dự bị, giờ đây được tung lên chiến trường, chúng không hề mù quáng xông lên đánh giáp lá cà, mà dần dần tiến lên bắn giết, vừa kết hợp với lính Pháp phía trên tiêu diệt quân Việt.
Số lớn binh sĩ bị quân dự bị của Pháp lên bắn giết, vô số đạn bay múa thu gặt lấy tính mạng quân Việt,
Quân Pháp 3 hàng đầu, tụ thành từng nhóm nhỏ, dựa vào nhau chiến đấu, hai hàng sau tiến lên cứ việc bắn giết quân Việt không ở trong những nhóm đó đang chạy loạn trên chiến trường.
Cánh phải bị đánh bại rồi, Nguyễn Lâm thở dài, thắng bại đã phân, chiến trường đa số quân Việt bị tiêu diệt.
Bộ hạ gia binh lập tức ào lên bao lấy Nguyễn Lâm
- thiếu tướng quân, rút lui thôi, lưu lại núi xanh thì sợ gì không có củi đốt.
Nguyễn Lâm buồn bã hạ lệnh lui quân, hơn ngàn quân số còn lại rút lui chỉ còn có một nửa, khiến trong lòng hắn nhỏ máu, đây đều là những binh lính ưu tú nhất trong quân đội a, cứ như vậy chết đi, nhiệm vụ đánh bại cánh phải quân Pháp không thành, đồn Thuận Kiều thất thủ chỉ còn là vấn đề thời gian,
Bên phía Nguyễn Duy, chiếc cuộc thậm chí còn bết bát hơn, vô số đạn đại bác bay múa rơi trúng đội hình quân Nguyễn nổ tung, cứ việc số đại bác hạng nhẹ không nhiều lắm, thế nhưng vì không có uy hiếp từ đại bác quân Việt cho nên đại bác Pháp kéo nên sát trận địa, bắt thẳng vô cùng chính xác vào từng cụm đề kháng quân Việt dọn đường cho bộ binh Pháp tiến lên,
Phía quân Việt, không ngừng có người xạ kích, bắn về phía quân Pháp, hắn nhất định phải cố hết sức, bắn gây thật nhiều sát thương về phía quân Pháp, cả đội hơn 10 người chỉ có mỗi mình hắn có súng, số còn lại đều là cầm gươm, giáo, cánh trung tâm được trang bị quá kém, súng hỏa mai bị đem hết đi tăng cường sang cánh phải, số súng còn lại cũng không hề được tập trung lại mà phân tán ở khắp nơi, cứ việc quân Pháp đội hình dày đặc, thế nhưng sát thương lác đác từ phía quân Việt không hề đạt được mấy hiệu quả.
Đột nhiên, tiếng súng bên phía quân Việt ngưng lại
- Hết đạn
Tên lính súng tuyệt vọng lắc đầu.
Khắp nơi đều là tình cảnh đó, quân Pháp đã tiến gần lắm trận địa của quân Việt rồi.
- Con mẹ nó, hôm nay đều chết hết ở đây đi
Nhìn tình cảnh đó, Nguyễn Duy rút gươm ra hét lớn.
- Các binh sĩ, đều không còn đường sống nữa, là đàn ông, theo bản đốc quân giết ra ngoài đi, 18 năm sau lại là một hảo hán.
- Giết
Nói rồi cùng liền là cái thứ nhất lao lên, sau đó toàn bộ quân Việt dường như phát điên gào thét xông lên, khởi phát một trận tấn công cuối cùng.
Trong lòng Nguyễn Duy đã hoàn toàn tuyệt vọng. Trận địa chính diện bị mất coi như bên phía Nguyễn Lâm có giành được thắng lợi cũng không còn ý nghĩa nữa, nhìn lại đồn Thuận Kiều, Nguyễn Duy đã rất rất nhiều lần, thình cầu Tôn Thất Hiệp phái đội gia binh còn nguyên vẹn, nhanh chóng thu gom loạn quân để khởi phát tiến công lần cuối, thế nhưng lại liên tục bị từ chối, còn gần cả vạn quân a, thế nhưng Tôn Thất Hiệp lại không hề làm bất cứ việc gì mang tính chất ủng hộ Nguyễn Duy khiến lòng hắn bi ai,
Đó là cái gọi tôn thất triều đình sao, toàn một bọn vô lăng, nhát gan sợ chết.
Tiếng xạ kích vang lên dày đặc, một loạt binh sĩ ngã xuống, quân Việt vẫn như thủy triều ào ạt xông lên, một loạt lại một loạt ngã xuống, biết rõ tiến lên chính là tử vong, thế nhưng bọn họ vẫn kiên cường tiến lên.
Quân Pháp tiếp tục chiến thuật với 3 hàng luân phiên bắn, quân Việt đua nhau ngã xuống,
Sắp rồi sắp tới rồi, chỉ còn 30 bước nữa thôi, bọn họ có thể nhìn thấy bọn giặc Pháp với khuôn mặt râu ria xồm xoàm dữ tợn, thế nhưng chính khoảng cách tưởng chừng như vô cùng ngắn đó, lại chính là vùng đất tử vong, binh sĩ đè lên xác nhau mà ngã xuống.
Một tiếng hét từ phía quân Pháp vang lên, mấy chục quả cầu đen rơi xuống đội hình xung phong của quân Việt.
Lựu đạn, chết tiệt lại là lựu đạn, vô số những tiếng nổ ầm ầm vang vọng, quân Việt bị hất tung, đổ rạp một mảnh, lại một tiếng hét nữa, quân Pháp đội hình nghiêm cẩn bắt đầu gào thét xung phong đánh giáp lá cà cùng với đội hình tan nát của quân Việt.
Liên tục có binh sĩ bị giết, Nguyễn Duy cố gắng vung đao về phía một tên lính Pháp, thế nhưng chưa kịp thì một tiếng súng vang lên, một viên đạn xuyên qua ngực, khoét thành một cái động lớn, máu không ngừng theo đó trào ra, đem theo sinh mệnh của hắn chảy xuống,
Cố gắng nhìn lại chiến trường, khắp nơi đều là máu, đều là xác quân Việt, tuyến phòng thủ đã bị tiêu diệt, quân Pháp bắt đầu tàn sát những binh sĩ bị thương trên chiến trường.
Đứng trên cao Tôn Thất Hiệp nhìn thấy cảnh tượng quân Nguyễn Duy mấy trăm người sau một đợi tấn công bị quân Pháp nuốt chửng, cảm giác vô cùng sợ hãi, người run cầm cập, kiệt lực hồ hét rút lui, nói rồi liền dẫn theo gia binh cùng quân bản bộ bỏ chạy.
Ầm một tiếng, binh sĩ trong đồn thấy chủ tướng đã bỏ chạy cũng liền chạy theo, đồn Thuận kiều, kho lương lớn nhất của quân Việt đã bị chiếm, quân Pháp bắt đầu tiến vào đồn, khắp nơi bắn giết.
Trong một căn nhà nhỏ là kho chứa lương, tên binh sĩ trẻ này khóc hết nước mắt,
Không muốn chết, hắn thật sự không muốn chết,
Sống sót thật tốt, có gì tốt hơn được sống hay sao, sống sót có thể thấy bầu trời xanh thẳm, làn mây bay bay,… có thể được ăn những món mà chỉ nghe thôi đã rớt nước dãi, ……. Đáng tiếng rất nhanh, tất cả đều sẽ không còn nữa, hắn nhớ mẹ, nhớ nhà.
Nhìn ra ngoài thấy quân Pháp đang thận trọng tiến lên, cứ mỗi nhà kho liền vây đầy binh sĩ, ném một quả lựu đạn vào trong sau đó binh binh sĩ nhao nhao tiến vào nổ súng, bắn giết binh sĩ cố thủ trong đó.
Tên lính trẻ thở dài, lấy ống tay áo bẩn thỉu lau đi nước mắt cùng nước mũi tèm lem trên mặt. Trong tay hắn là một cây súng đã không hề có đạn, tiếp đó rút ra lưỡi lê.
Thế nhưng lắp lên lưỡi lê, nước mắt hắn lại ầm ầm chảy xuống, tay run rẩy cầm chắc lấy cây súng,
Gào thét một tiếng lớn lao ra ngoài, lao thẳng vào đội hình quân Pháp.
Vài tiếng nổ vang lên, thân thể của hắn còn theo quán tính chạy thêm được vài bước nữa, rồi ngã xuống, trên mặt vẫn là nước mắt, đến khi chết đi hắn vẫn không hiểu, tại sao lại thất bại được cơ chứ, vì cái gì nhiều người như vậy không sợ hãi hy sinh, đã chết nhiều người đến như thế, tại sao lại vẫn không đổi được một lần chiến thắng?
Hắn cứ thế chết đi mang theo câu hỏi không có lời giải đáp xuống hoàng tuyền.
Nguyễn Lâm mang tàn binh chạy vào trong đại đồn, thấy trong đây đã rối loạn, nghe tin Tôn Thất Hiệp đã dẫn theo gia binh bỏ trốn, binh sĩ tranh nhau tháo chạy , liền triệt để thất vọng, không thể làm gì khác hơn là cùng đem quân rút lui.
Đồn Thuận Kiều đã thất thủ như thế đấy.
Chiếm được đồn Thuận Kiều, Charner ra lệnh cho một trung đội bộ binh cưỡi ngựa đuổi theo trính sát, mục tiêu là đánh giá tình hình địch, thế nhưng quân Việt thấy quân giặc cưỡi ngựa lại tưởng là kị binh Pháp truy kích, liền hoảng hốt hơn,
Tôn Thất Hiệp về đến đồn Tây Thời, chưa kịp ngồi ấm chỗ, liền nghe thấy tin kị binh giặc đã đuổi sắp đến nơi rồi, liền hoảng hồn, khiếp sợ, vội vàng bỏ chạy tiếp về Biên Hòa.
Tàn quân chạy đến đồn Tây Thới thì nghe tin tướng đã bỏ chạy, thế là tất cả liền loạn hết cào cào lên, toán loạn bỏ chạy hết lên phía Biên Hòa.
Trên chiến trường xuất hiện một cảnh tượng kì cục buồn cười nhất trong hàng trăm năm nay của quân Việt, mấy chục kị binh đuổi giết gần vạn người, vô cùng đáng thương, thế nhưng cũng đáng trách.