Chương 53: Không nên quá tò mò

Mọi người vô cùng kinh ngạc, không ngờ hiểu biết của Tích Di về tinh hạch lại sâu rộng đến vậy. Nếu thế thì đưa hai viên tinh hạch này cho Tích Di cũng là điều rất bình thường, bởi trong mấy người bọn họ đâu có ai sở hữu dị năng giống với hai con zombie kia.

Đây quả là một phát hiện quan trọng, nhưng điều này là do dị năng giả tự mình khám phá ra, thành thử ra không thể nói do năm người Phổ Tâm mới ở ngoài đảo trở về đất liền nên không biết gì. Hiện nay cũng không có quá nhiều dị năng giả biết được bí mật này đâu.

Sính Châu bất chợt nhớ lại thời điểm cô ta mới thức tỉnh dị năng thành công, Tích Di chỉ đưa cho cô ta tinh hạch của zombie biến dị cấp năm chứ không đưa cho cô ta tinh hạch của zombie dị năng.

Hiển nhiên là Sính Châu chẳng cảm thấy phiền hà hay trách móc gì Tích Di cả, nhưng bây giờ cô mới hiểu lý do mà Tích Di làm như thế, có chăng là khi ấy trong người Tích Di cũng không có tinh hạch của zombie dị năng hệ thôi miên.

Bất chợt đầu của Sính Châu hơi đau nhói, thức tỉnh dị năng ư? Cô ta là dị năng giả hệ thôi miên mà, đúng chứ? Nhưng dường như…

Tích Di nheo mắt nhìn biểu hiện khác thường của Sính Châu, dùng tốc độ nhanh nhạy khác thường tiến đến bên cạnh cô ta, sau đó nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng, thỏ thẻ bên tai của cô ta: "Nào, đừng nghĩ nhiều nữa."

Trong tích tắc, Sính Châu lập tức cảm nhận được một thứ gì đó đang xâm nhập vào ý thức của cô ta, nhưng cảm giác đó chỉ là thoáng qua, cứ như nó không hề có thật mà do cô ta nghĩ quá nhiều nên mới cảm thấy như vậy.

Lời nói của Tích Di giống như một loại ma chú đầy hiệu nghiệm, tâm trí của Sính Châu cũng không tiếp tục nghĩ tới chuyện ban nãy nữa. Cô ta vui vẻ duỗi tay ôm eo Tích Di, thần sắc có chút ngượng ngùng.

Tích Di thấy vậy thì buông tay ra, lùi về sau hai bước, xoa xoa đầu Sính Châu: "Châu đi chuẩn bị bữa sáng nhé, Di có chút việc, lát nữa sẽ quay lại."

Vừa dứt lời, Tích Di cất bước rời khỏi hiện trường, bóng dáng yểu điệu của cô khuất dần sau những tòa kiến trúc siêu vẹo, đổ nát. Sính Châu ngó theo, trong mắt hiện lên sự quyến luyến, có vẻ như hai má vẫn còn vương chút sắc đỏ.

Mọi người chớp chớp mắt mà nhìn nhau, bọn họ nhận ra trong mắt đối phương đều có sự nghi hoặc giống mình, cái ôm của Tích Di dành cho Sính Châu quá bất ngờ, hơn nữa cách cư xử của Sính Châu cũng có chút kỳ lạ, giống như cô ta đã bỏ quên điều gì đó…

"Để anh phụ em một tay nhen." Quyền Siêu hắng giọng một cái, nhẹ nhàng nói với Sính Châu. Sính Châu cũng không từ chối, gật đầu với anh ta. Quyền Siêu cười ngỏn ngoẻn, nhanh tay nhanh chân chạy đi bày biện vật dụng nấu nướng.

Mấy người Phổ Tâm thấy lối cư xử của Quyền Siêu thì cũng hiểu được ý tứ người anh em của mình, do đó bọn họ không dám nhìn lâu, lúng túng choàng vai bá cổ kéo nhau đi qua một bên, không muốn làm cho Sính Châu cảm thấy ngượng nghịu.

Còn sự việc kỳ lạ ban nãy… có lẽ đó là bí mật của Sính Châu và Tích Di chăng? Dù sao thì bọn họ không nên quá tò mò sẽ tốt hơn.

"Đây… đây là khăn… khăn tay của anh… em…"

Nghe giọng nói đứt quãng trên đầu, Hoa Sinh còn đang ngồi xổm ngước mắt nhìn lên, là một trong năm người Phổ Tâm.

Người đàn ông này tên là Triết Bách, anh ta là người gầy nhất trong năm người Phổ Tâm, nhìn anh ta không có dáng vẻ gì của một đặc công mà trông giống một công tử bột tuấn tú, mảnh khảnh được gia đình chăm bẵm kỹ lưỡng.

Hơn nữa tính tình của anh ta cũng không khác biệt với vẻ bề ngoài cho lắm, bởi anh ta là người sống hướng nội và hơi nhút nhát, rất ít khi bộc lộ tâm tư của mình với ai, dù bản tính hiền lành và thoải mái nhưng lại không hay nói chuyện cho lắm.

Có điều chớ thấy vậy mà xem thường Triết Bách, nếu anh ta chỉ là một cọng bún thiu, không sở hữu một ý chí sắt đá thì dễ gì mà anh ta được trở thành đặc công. Dẫu ngó anh ta mảnh khảnh là thế, nhưng thể lực không hề thua kém mấy người Phổ Tâm đâu đấy; anh ta là dị năng giả hệ chữa lành.

Hoa Sinh gật đầu, hiểu được Triết Bách đưa khăn tay cho mình lau nước mắt. Cô ta cũng không từ chối mà vươn tay nhận lấy: "Cảm ơn anh."

Mà bấy giờ, tại một nơi cách cửa hàng tiện lợi khá xa, Tích Di đang điên cuồng chém giết zombie, đồng thời sử dụng dị năng không ngừng để phối hợp với động tác chém giết của mình. Bởi vì cô cảm nhận được dị năng hệ phong sắp tăng cấp.

Với mục đích trả thù luôn sục sôi trong người, trong khoảng thời gian vừa qua cô luôn tận dụng thời gian rảnh rỗi để rèn luyện dị năng, không ngừng chém giết zombie thúc đẩy dị năng sớm ngày tăng cấp.

Hơn nữa, Tích Di cũng cảm nhận được mỗi khi dị năng của cô trở nên mạnh hơn thì không gian tùy thân của cô cũng trở nên cao cấp hơn, ví như hiện tại thì cô còn có thể nuôi vật sống bên trong không gian chứ không đơn thuần là chỉ có thể trữ đồ, điều đó khiến cho Tích Di càng hưng phấn hơn.

Không lâu sau Tích Di trở về cửa hàng tiện lợi, năm người Phổ Tâm hơi kinh ngạc vì cô trở về quá đúng lúc, Sính Châu vừa nấu bữa sáng xong thì cô đã trở về rồi.

Còn Sính Châu lại tỏ ra bình tĩnh vì qua một khoảng thời gian đồng hành với nhau, cô ta đã quá quen với thực lực mạnh mẽ của Tích Di, nếu nói Tích Di có khả năng đi mây về gió cũng không ngoa đâu, cô ta cảm thấy chuyện gì Tích Di cũng biết cả.