Tích Di chau mày: "Đây là zombie dị năng đơn, loại zombie này có trí khôn không thua gì con người đâu, hơn nữa dị năng của nó còn có cấp bậc như con người chúng ta nữa đấy, mọi người cẩn thận, chớ có khinh địch."
Năm người Phổ Tâm kinh ngạc trợn to mắt, nhìn hai con zombie dị năng đơn nhanh nhẹn nhào tới, hành động linh hoạt không thua gì con người. Tuy vẻ bề ngoài của bọn chúng vẫn gớm ghiếc như những loại zombie cấp thấp khác, thế nhưng từ hành động cho tới vẻ mặt đều có thể thấy được sự khôn ngoan vượt trội của chúng.
Hoa Sinh đứng thẳng người, không tiếp tục dựa vào Sính Châu nữa, ánh mắt cô ta đẫm lệ nhìn chằm chằm ngọn lửa đang nhỏ dần trước mặt.
Sính Châu âm thầm thở dài, nhẹ nhàng vỗ về lên bờ vai gầy của Hoa Sinh vài cái rồi đứng qua một bên, cả thân thể lẫn tinh thần đều nâng cao cảnh giác mà nhìn hai con zombie dị năng đơn, trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Tích Di đảo mắt nhìn một vòng, ngoại trừ Hoa Sinh đang đau buồn quá độ thì những người khác đều có tinh thần chiến đấu, không cần cô phải nhắc nhở gì cả, điều đó khiến Tích Di rất hài lòng.
Nhóm người Tích Di phối hợp với nhau rất tốt, đó là còn chưa kể Tích Di là người chỉ huy tài ba, cô luôn tận dụng được hết những ưu thế mà mình đang có. Vì vậy dưới sự chỉ huy của Tích Di, không lâu sau mọi người đã kết hợp với nhau một cách nhuần nhuyễn, xử đẹp hai con zombie dị năng đơn.
Trừ Tích Di ra thì mấy người bọn họ đều có chút xô xát, thế nhưng gương mặt ai nấy đều nở nụ cười, vì chiến thắng và năng lực của bản thân mà cảm thấy vui vẻ, ngay cả Sính Châu cũng trở nên nhanh nhẹn và có sức tấn công hơn xưa rất nhiều.
Hoa Sinh ngồi xổm, hai tay ôm gối, ngước mắt nhìn cảnh tượng vui vẻ của mọi người, trong lòng dâng lên cảm giác chua chát, ngay cả cổ họng cũng trở nên mặn đắng, nhân tình… thói đời… mạt thế… ôi cái kiếp người sao mà gian lao đến thế này!
Hoa Sinh hơi giật mình, cô ta mím chặt môi, không ngờ bản thân lại có loại suy nghĩ đó, sự tích cực luôn cố gắng chạy về phía trước đâu rồi? Khi xưa bị gia đình buông lơi như vậy mà cô ta vẫn cắn răng, kiên trì sống tiếp; chẳng lẽ bây giờ lại bỏ cuộc ư?
Bấy giờ, ngọn lửa thiêu Bella cũng đã gần tàn, một vài ánh vàng le lói như cố gắng biểu hiện chút sự tồn tại của bản thân, bởi ít lâu đây, bọn chúng phải thật sự biến mất rồi.
Hai mắt Hoa Sinh nhìn chằm chằm ánh lửa sắp tàn, tầm mắt hơi mờ ảo vì nước mắt không ngừng dâng lên khóe mi, thế nhưng cô ta không muốn rơi nước mắt nữa nên cứ thế mà kìm nén.
Tích Di híp mắt nhìn về phía Hoa Sinh, thấy dáng vẻ thất thần của cô ta thì trong lòng cô cũng có dự tính riêng. Cô phải quan sát kỹ càng biểu hiện tiếp theo của cô ta, không thể lơ là được.
Buổi sáng tinh mơ dần qua đi, mặt trời nhanh chóng lên cao treo mình lơ lửng giữa bầu trời đầy bao la, tha hồ mà tỏa ra cái nắng gay gắt như muốn cháy da cháy thịt.
Tối đêm qua, mọi người chém giết zombie cho đến tối muộn, ai nấy đều chợp mắt chưa được bốn tiếng đồng hồ đã phải thức dậy, bắt đầu hỏa thiêu thi thể của đồng bạn, hơn nữa lại vừa trải qua một trận chém giết khá hung hiểm, thành thử ra dáng vẻ của mọi người hơi nhuốm màu mỏi mệt.
"Rột…" Giữa bầu không khí tiêu điều mang vẻ buồn thương thì một âm thanh mới lạ vang lên, truyền tới màng nhĩ của mọi người.
Sính Châu dùng hai tay che bụng mình lại, cô ta cười gượng, gương mặt xuất hiện nét ngại ngùng: "Xin lỗi mọi người, tại Châu đói quá nên không kìm chế được."
"Rõ rồi, sáng giờ mọi người đã ăn gì đâu nào. Chắc bụng của anh cũng sắp réo lên đây này, ai dè bụng của em nhanh nhạy nên lên tiếng trước bụng của anh đó." Quyền Siêu vươn tay gãi gãi đầu, dẫu lời nói của anh ta hơi dí dỏm thế nhưng thần sắc trên mặt lại có phần chân thành, do đó thấy rõ anh ta không cố tình trêu chọc Sính Châu mà chỉ muốn nói đỡ lời để Sính Châu đỡ ngại ngùng mà thôi.
"Hai con zombie dị năng đơn là do Di dốc nhiều sức lực để đánh bại, do đó hai viên tinh hạch này sẽ thuộc về Di." Phổ Tâm vừa nói vừa nhìn bốn người đồng đội của mình, thấy ai nấy đều có vẻ hài lòng thì anh cũng tươi cười đưa hai viên tinh hạch vừa khoét khỏi đầu hai con zombie cho Tích Di.
Tích Di híp mắt nhìn hai viên tinh hạch trong tay Phổ Tâm, đây hẳn là hai viên tinh hạch đầu tiên của zombie dị năng mà năm người Phổ Tâm thu thập được. Cô hiểu rằng bọn họ có lòng, nhưng dẫu là bọn họ có lòng cố ý tom góp thì bọn họ cũng không có cách nào sử dụng được.
Tích Di lắc lắc đầu, không do dự vươn tay cầm lấy hai viên tinh hạch rực rỡ trong tay Phổ Tâm: "Dĩ nhiên là tinh hạch của zombie dị năng sẽ có tác dụng lớn hơn tinh hạch của các loại zombie khác. Nhưng đồng thời, không thể sử dụng tinh hạch của zombie dị năng một cách tùy tiện, mà dị năng giả đó phải sở hữu loại dị năng tương ứng với con zombie đó thì mới có thể sử dụng tinh hạch của nó. Nếu sử dụng bừa bãi thì nhẹ là không có tác dụng, còn nặng có khi sẽ bị phản phệ rồi bị nổ tan xác đấy, không ai cứu nổi đâu." Ngoại trừ cô!
Không sai, vì Tích Di sở hữu dị năng hệ tinh thần nên cô có thể tiêu hóa bất cứ loại tinh hạch nào. Thế nhưng bí mật này gần như là một lá bài tẩy của cô, cô không thể tiết lộ với bất cứ ai.