Chương 6: Góc Nhỏ Của Tương Lai.
“Nguyện thái dương cho huynh có một giấc mơ đẹp.”
Có vẻ như Thiên Vũ là một người rất sùng đạo, vì lần nào cũng có thể nghe được từ miệng cô bé hiến tặng những lời chúc phúc tốt đẹp cùng cầu nguyện.
“Xem ra việc của con đã xong rồi nhỉ, Thiên nhi.”
Bên trong cánh rừng đột ngột truyền ra một âm thanh vô cùng dịu dàng ôn nhu và từ tính, tựa như thể là một người mẹ hiền từ hiền huệ đối với con cái của mình, Thiên Vũ liền quay đầu nhìn về hướng rừng cây.
Chỉ thấy trong rừng cây bước ra một vị mỹ phụ, một vị phải nói là vô cùng xinh đẹp tuyệt trần như thể cứu thiên huyền nữ lòng mang thiên hạ, ôn nhu với chúng sinh và hơn hết cô có ngoại hình nhìn vô cùng giống với Thiên Vũ, giống như thể Thiên Vũ chính là phiên bản thu nhỏ của chính cô, chứng minh cô chính là mẹ ruột của Thiên Vũ.
“Đúng vậy, thưa mẫu thân.”
Thiên Vũ đối với giọng nói này rất quen thuộc, cô bé mở miệng trực tiếp xưng hô người đó là mẫu thân cũng tức là mẹ, sau khi nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống mặt đất, cô liền cung kính hồi đáp lại mẫu thân của mình.
Mỹ phụ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hài tử của mình, cô chậm rãi bước tơi rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của Thiên Vũ, mà Thiên Vũ cũng rất hưởng thụ mẫu thân mình sờ đầu mình, cô bé rất thoải mái híp mắt.
Mỹ phụ sau đó đưa mắt nhìn về phía tôi, ở trong mắt cô ẩn chứa đầy sự nghi vấn cùng với khó hiểu, trong lòng cô ấy thầm nghĩ.
‘Mình vậy mà không thể nhìn thấu được đứa trẻ này.’
Và hơn hết, cô bỗng sinh ra một cái cảm giác hết sức quen thuộc ở trên người đứa bé trai này, như thể cô đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.
“Thiên nhi, con dự tính làm như thế nào với hài tử này?”
Người mỹ phụ không có lập tức đưa ra quyết định, mà quay đầu nhìn lại đứa con gái của mình nhìn ý kiến Thiên Vũ, bởi vì hài tử của cô không hề tầm thường, vừa sinh ra liền đã dẫn tới thiên địa dị tượng hào quang vạn trượng, thế giới chào đón, nhân loại triều bái luôn đối với Thiên Vũ trong vô thức sinh ra sự sùng kính cùng tôn thờ một cách mù quán tới kỳ quái, tựa như thể cô bé chính là nhân loại đấng chí thượng.
Cho nên mỹ phụ cần nhìn xem ý tưởng của Thiên Vũ, xem hài tử của mình sẽ định đoạt đứa bé trai như thế nào.
“Thật ra cái này con cũng không chắc nữa, đầy là lần đầu tiên nữ nhi nhìn thấy một người mà mình không thấu.”
Tuy nhiên câu trả lời của Thiên Vũ làm cho mỹ phụ trong ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên, Thiên Vũ trầm tư nhìn tiểu ca ca dưới đất một lúc rồi không biết phải làm sao lắc, cô chậm rãi nói cái nhìn của mình về tôi.
“Không, không phải là nữ nhìn không thấu hắn, mà phải nói đúng hơn là, có gì đó ngăn chặn nữ nhi nhìn thấu hắn, như thể một bức tường vô hình ngăn cách giữa nữ nhi với hắn.”
Nhưng sau đó cô thay đổi, chậm rãi miêu tả một bức tường mạnh mẽ đang ngăn cách cô không thể tiến lên thêm một bước.
“Hô, thật hiếm thấy khi thấy Thiên nhi con nói không chắc chắn.”
Lời nói của con gái mình càng làm trong lòng mỹ phụ sinh ra thêm nhiều nghi vấn, một phần vì hiếu kỳ một phần vì cần sự đảm bảo, cô quyết định tại ngay chỗ này tìm hiểu thực hư của đứa trẻ này.
“Thiên nhi, con lùi xa ra một chút, mẫu thân muốn thử làm một thứ.”
“Vâng, Mẫu thân, nhưng người hãy cẩn thận, nữ nhi bỗng có cảm giác xấu về chuyện này.”
Thiên Vũ không có ngăn cản hành động của mẫu thân cô, chỉ là trực giác mách bảo mách bảo cho cô hành động như vậy rất nguy hiểm, khi lùi lại cô cũng vội vàng nhắc nhở cho người mẹ của mình cẩn thận.
“Ừm, Mẫu thân sẽ lưu tâm.”
Lời nhắc nhở của Thiên Vũ khiến sự đề phòng cùng cảnh giác của mỹ phụ bị càng đẩy cao lên tới đỉnh điểm, vì mỹ phụ biết rất rõ con gái của mình sở hữu một thứ trực giác vô cùng đáng sợ, nó gần như đạt tới trình độ có thể dự kiến trước tương lai, có thể cảm nhận được nguy hiểm khi nó còn chưa hình thành, từ đó trước một bước đề phòng.
Sau cố một luồng sức mạnh vô hình có thể đảo ngược trời đất từ trên người mỹ phụ giải phóng ra, trời đất nháy mắt từ một nơi trời xanh mây trắng hóa thành một vùng đất đen tối bị mây đen bao phủ, cuồng phong loạn vũ, lôi đình vạn quân sấm chớp liên miên đánh thẳng xuống đại địa và nằm ở trung tâm, chính là mỹ phụ, người dẫn tới dị tượng thiên địa này.
Cô lúc này tựa như thể một thần linh giáng lâm nhân gian, trên người tản ra ánh sáng quang minh rực rỡ, đồi mắt xanh lam hóa thành hoàng kim cùng với trong con mắt ẩn chứa đồng tử như thể hình chữ thập.
Kim quang luân chuyển hào quang vạn trượng chiếu rọi vùng đất đen tối xung quanh, như thể xua tan đi các tà ác đang giấu mình trong bóng tối.
Tản ra khí tức quanh minh như thể thần thánh mỹ phụ chậm rãi đưa tay ra nhắm về phía đứa trẻ nằm dưới, sau đó một tinh thần lực vô hình tuân theo ý chí của mỹ phụ phóng ra, nháy mắt bao phủ cơ thể nhỏ bé đó, nhất là vùng đầu óc, tinh thần lực vô hình một cách điên cuồng thâm nhập vào sâu bên trong tâm trí của tôi, tầm nhìn của cô chậm rãi rung chuyển và thế giới trở nên đen kịt.
[Vậy đây là hành lang tinh thần của đứa trẻ này.]
Sau khi thâm nhập vào bên trong tâm trí của tôi, trong trạng thái tinh thần mỹ phụ cả ngươi lúc này đang tỏa sáng như thể vầng mặt trời, cô đưa mắt ngắm nhìn khắp nơi, lời nói cùng từ ngữ của cô chuyển hoá thành một tiếng vọng âm, làm lời nói nó vang vọng khắp bốn phương.
Cô bây giờ hiện tại đang ở trong một cách hành lang nhìn rất thô sơ, theo cô thì đâu là một nơi khá âm u và có phần cô độc.
[Tinh thần hành lang, tuy rằng chỉ là mặc ngoài của tâm trí, nhưng hình dáng của nó như thế nào cũng là một phần thể hiện ra cuộc sống và cách cảm nhận của chủ thế đối với thế giới xung quanh, hành lang càng mỹ lệ rực rỡ và phong phú, thì càng tích cực rộng rãi, cũng tương tự đổi ngược lại, nó càng âm u hắc ám thì càng tiêu cực thậm chí sinh ra sự hận thù căm ghét với mọi thứ.]
Cô bước tới gần bức tường, đưa bàn tay sờ lên phía trên bức tường ẩn chứa một tầng bụi bẩn dầy đặc, kinh nghiệm phong phú để cô biết rõ, đây không phải thực sự là bụi bẩn, mà nó là một lớp phòng ngự mỏng manh, một dạng giống như thể một người đeo lên một tấm da mặt, che giấu nội tâm của bản thân.
[Không hẳn là xấu xa, vẫn còn một chút trong sáng lương thiện ở đây, chỉ là vì đã chết lặng đối với thế giới, vì sinh hoạt nên không thể không đeo lên chiếc mặt nạ che giấu nội tâm của mình.]
Đôi mắt xuyên thấu qua lớp bụi, cô có thể nhìn thấy rõ quan cảnh của một vùng đất trù phú, một nơi giống như thể cánh đồng lúa vàng tuyệt đẹp, xinh đẹp nhưng cũng vừa yên bình cùng nhẹ nhàng.
[Đứa trẻ này hẳn từng là một người rất ôn nhu, biết bao dung và thấu hiểu, chỉ cần dẫn đường đúng đắn, chắc chắn sẽ trở thành một người đáng tin cậy, để người có thể tin tưởng dựa vào.]
Nhìn khắp nơi xong, mỹ phụ lập tức ở bước đầu tiền đánh giá và biết rõ cái con người của đứa trẻ này và cô đã có một chút yêu thích, chỉ là một chút mà thôi không hơn, dù sao ai mà sẽ đi ghét một đứa trẻ ngoan hiền và tốt bụng chứ.
Đợi khi đi tới cuối hành lang, cô liền hình thấy một cánh cửa, tương tự với cảnh tượng xung quanh, nó chỉ là một cái cánh cửa chứa đầy bụi bẩn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự tuyệt đẹp cùng ấm áp ở dưới lớp bụi đó.
Chỉ cần mở cánh cửa này ra, thì tất cả bí mật của đứa trẻ này, từ suy nghĩ lẫn cả ký ức cô đều biết hết.
Nhưng vào thời điểm cô đưa tay chuẩn bị mở ra cánh cửa, thì dị tượng bất ngờ xảy ra, tinh thần hành lang xung quanh cô bỗng hóa thành một nơi hắc ám tăm tối không thể nhìn thấy một tia ánh sáng nào.
Bên tai thì chậm rãi truyền tới những tiếng thì thầm không rõ ý nghĩa, nhưng lại khiến người phải từ bản năng sinh ra rét run cùng sợ hãi.
Và cánh cửa ở trước mặt cô, nó bỗng mọc ra một con mắt nằm thẳng đứng to lớn ngang bằng với cơ thể của cô, con mắt khi mở ra là một cái đồng tử tựa như thể một dòng nước xoáy hắc ám, nó thâm trầm lạnh nhạt tựa như thể là thâm uyên hắc động, sẽ nuốt chửng tâm chí của người nào dám nhìn thẳng vào nó.
[Cái cảm giác này!? một Ngoại Đạo Ma Thần?]
Cảm nhận cái luồng tà ác từ bên trong con mắt truyền tới, đồng thời luồng sức mạnh vượt xa cả bản thân cô, mỹ phụ nhất thời cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng là may tâm chí của cô đủ mạnh mẽ nên miễn cưỡng giữ được tỉnh táo không có phát điên lên.
Nhưng mà nếu cô không khẩn trương thoát khỏi nơi này nhanh, thì một phần linh hồn của sẽ bị nơi này nuốt chửng và bản thể ở bên ngoài sẽ không hề biết điều gì xảy ra ở bên trong này.
[Cút!!!]
Mỹ phụ giận dữ hô to, tia ánh sáng rực rỡ tức khắc chiếu rọi vung đất đen tối này, soi sáng tất mọi thứ đánh bay tà ác và cũng đồng thời để lộ ra ẩn giấu phía bên trong bóng tối.
[Thái dương ơi…]
Mỹ phụ nháy mắt không tin tưởng được thứ mình đang nhìn thấy, chỉ thấy hành lang tinh thần trước kia đã hoàn toàn mất, thay vào đó là một vùng đầy sợ hãi, thế giới ngập tràn quỷ dữ, tà ma dị loại với vô vàn hình dáng khiến người tâm chí phát điên buồn nôn đang điên cuồng cắn nuốt nhau tranh giành nhau ăn thịt những con người nhỏ bé ở dưới đó, cô thậm chí còn nhìn thấy hàng trăm hàng ngàn con quái vật to lớn vượt qua cả vạn trượng, hình thể to lớn chỉ bằng với nửa người là đã có thể xuyên thủng tầng mây, mỗi bước chân bước chân của chúng có thể nhấc lên đại địa sụp đổ, tinh cầu run rẩy.
Và làm cô sợ nhất, không gì khác chính là những con quái vật ở bên ngoài tầng trời, cô có thể rõ ràng nhìn thấy, tại trên các tầng mây cao cao, có thứ gì đó ở trên đó, không thể diễn tả, tồn tại khủng bố.
Trong tầng mây chậm rãi nhô ra thật lớn bàn tay khổng lồ từ đỏ tươi máu thịt tạo thành, cái bàn tay đó đang nắm lấy, không hề sức phản kháng sinh linh cùng đại địa.
Tại trên tầng trời, bên ngoài tầng khí quyển, mười hai con hình thể vô cùng khổng lồ, có hình thái dị dạng không giống nhau ‘thần linh’.
Chúng to lớn ngang với cả một tinh cầu, với bằng cái bàn tay to lớn như châu lục của mình, thể hiện các tư thế quỷ dị, đang ngồi xuống vây quanh tinh cầu, nắm lấy sinh linh cùng đại địa bên trong tinh cầu, một cách điên cuồng ăn uống cắn nuốt, phanh thây hủy cốt đoạt thực.
Một chủ, mười một khách.
Tinh hà như là nơi sống của bọn chúng, tinh cầu như thể là bàn ăn và chúng sinh ở bên trong tinh cầu chính là thức ăn của chúng.
Bàn tay khổng lồ đem sinh linh, linh hồn chúng bắt được từ ‘ nhân gian ’, bị trực tiếp xem như là một món ăn ném thẳng vào miệng nhai nuốt.
Rất nhanh, một bàn tay khổng lồ khác lại bắt thêm được một miếng ‘mối’ khác, những nơi khác cũng vậy, vô số sự sống tại trên tinh cầu đang không ngừng bị bọn chúng bắt được, cuối cùng bị chúng phân chia cắn nuốt không chừa lại một chút gì.
Vô tận ăn uống, bạo thực vô độ.
Mười hai cái hình dáng dị dạng ‘thần’, giống như vĩnh viễn không thể nào được thỏa mãn ăn uống dục vọng.
Tại chúng thần bàn ăn, chúng sinh bình đẳng, vạn vật đều là thức ăn.
Mà dưới sự tranh giành và ăn uống không có chừng mực không ngừng nghỉ của chúng, sự oán hận không ngừng được tiết ra bởi con mồi của chúng, hay thậm chí là, bởi những dòng năng lực tà ác khiến người phải điên loạn vặn vẹo đến từ chính bản thân chúng, đang không ngừng làm cho cả cái tinh cầu dần dần chịu phải sự nhiễm ô trọc nặng nề.
Khiến cho sự hủy hoại của thế giới càng thêm nghiêm trọng, tình huống như thể là một người rơi vào bệnh nặng nguy kịch, lại phải hứng chịu thêm nhiều căn bệnh độc khác nữa.
[Đây là …đây là nơi nào!?]
Thấy được cảnh tượng như vậy, mỹ phụ không kìm một cách sợ hãi thốt lên và bất ngờ thay, trả lời cho câu hỏi đó của cô lại chính là cái con mắt mà cô ngay từ đầu cho là ‘Ngoại Đạo Ma Thần’, con mắt đó chỉ nói.
[Tương lai.]
Điều đó làm mỹ phụ chấn động, cô cho rằng mình đã nghe nhầm rồi, cô hỏi lại.
[Tương lai? Ngươi nói là tương lai, chính là cái tương lai, tương lai đó sao?]
[…]
Đôi mắt không hề trả lời và nó cũng không hề có nghĩa vụ gì phải trả lời cô, nó trả lời cô một lần xem như đã cho cái ‘người kia’ mặt mũi lắm rồi.
[Xin hãy nói cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tương lai vì sao lại thành ra như thế này!]
Cô vẫn không từ bỏ, cô quyết tâm phải làm ra rõ sự việc cho bằng được, muốn biết cái gì đã dẫn tới tương lai trở thành hiện trạng như vậy, mà không hề nghi ngờ liệu đây có phải là thật hay giả tạo.
[Thiên cơ bất khả lộ, đã tới lúc ngươi nên rời đi.]
[Ta…]
Con mắt vừa nói xong, mỹ phụ chưa kịp lên tiếng thì sợi dây xích tỏa ra ánh sáng hoàng kim đột nhiên từ phía sau trói buộc cô, làm cô vô cùng sợ hãi.
[Thiên Chi Tỏa? Tinh cầu ý chí cũng ở đây!?]
Cô nhận ra thân phận của sợi xích này, cho nên cô mới sợ hãi, vì điều đó chứng tỏ một việc, đó chính là tinh cầu ý chí cũng biết rõ việc này, cũng tức là thế giới tương lai là một vùng đất tận thế là điều đã được sắp đặt cho nên cô mới kinh hãi tột độ như vậy, chưa kịp định hình lại trước cái tin tức mà mình có được, thì cô đã bị sợi xích mạnh mẽ lôi kéo đi, mang tinh thần của cô rời khỏi nơi này.
[Cái giá biết được thiên cơ, ta sẽ trả thay cho ngươi, đổi lại ngươi hãy quên chuyện ngày hôm nay đi.]
Trước khi rời đi, giọng nói lạnh lùng của con mắt truyền vào bên tai của cô.
…………..
Chớp mắt mỹ phụ đã thấy mình đã quay trở lại.
Nônn -- !!
Nhớ lại những điều kinh hoàng mà mình đã nhìn thấy, mỹ phụ không nhịn được cơn buồn nôn dạ dày sôi lên, cô mở miệng nôn ra.
“Mẫu thân!!”
Nhìn thấy được cảnh này, Thiên Vũ vội vàng chạy tới đỡ lấy mẹ của mình, cô lo lắng hỏi.
“Mẫu thân, người bị làm sao? có bị thương ở đâu không?”
“Ta không sao, cảm ơn con đã lo ta Thiên nhi.”
Đợi khi cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều, mỹ phụ đưa tay sờ đầu con gái của mình ôn nhu nói.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tạo sao người lại trở nên như vậy?”
Thiên Vũ đầu tiên không tin, cô sử dụng cảm giác của mình cảm nhận cơ thể của mẹ mình, sau một hồi quan sát nhận thấy mẹ của cô thực sự không có làm sao, trái tim lo lắng bất an cũng yên lòng một chút, cô sau đó hỏi mẹ mình.
Rốt cuộc mấu thân nhìn thấy cái gì mà lại có phản ứng dữ dội như vậy.
“Ta không thể nói cho con biết được, nhưng mà nữ nhi của ta, ta muốn con hãy hứa với ta một điều.”
“Mẫu thân cứ nói, bất kể là cái gì, nữ nhi chắc chắn sẽ thực hiện cho tới cùng.”
Thiên Vũ không hề nghi ngờ mẫu thân của mình, cô tin tưởng bất kỳ điều gì người nó với cô.
“Như vậy Thiên nhi, con hãy hứa với ta, cho dù là như thế nào, cho đến khi nào con đạt tới cảnh giới Thiên Tôn, thì tuyệt đối, nhớ là tuyệt đối là không được thử dò xét tâm chí đầu óc của người này, hứa với ta có được không?”
Nhớ lại cái cảnh tượng mình đã nhìn thấy, mỹ phụ không muốn con gái của mình chứng kiến cái cảnh tượng đáng sợ đó, chỉ cần nghĩ vậy thôi cô cũng rất đau lòng rồi, hơn nửa cô xem như là may mắn toàn thây thoát ra được, nhưng đổi lại là kẻ khác có lẽ sẽ không có may mắn như vậy và cô không muốn con gái của mình trở thành kẻ không may đó.
“Con hứa.”
Nhìn trong đôi mắt lo lắng cùng sợ hãi của mẹ mình, Thiên Vũ trong lòng nghi hoặc rốt cuộc là cái gì mà có thể khiến một người cường đại như mẹ mình lại sinh ra cảm xúc như vậy, tuy rằng rất muốn thử tìm hiểu xem như lời nói của mẹ, cô không dám làm trái, vì không muốn mẹ mình đau lòng, cô đành gật đầu chấp nhận.
Thấy con mình đồng thuận, cô cũng yên tâm phần nào, vì cô biết con gái mình là đứa trẻ hiếu thảo, chắc chắn sẽ nghe lời cô nói.
“Được rồi, chúng ta nên đi thôi, Thiên nhi con hãy mang theo cậu ta đi theo, chúng ta sẽ mang cậu ta về thành.”
“Vậy còn người còn lại cùng với cái thứ to lớn kia thì sao?”
Từ khoảng cách này, Thiên Vũ cũng có thể cảm nhận được khí tức đang dần suy yếu của một người, đồng thời nhận thấy sự tồn tại của chiếc xe buýt cách chỗ này ngoài năm dặm, cô to mò nhìn mẹ mình hỏi.
“Không cần đâu, thứ to lớn kia chỉ là thứ phế thải, thứ giá trị nhất ở đây chính là đứa trẻ này, còn về người còn lại…chúng ta không cần quan tâm.”
Đáp lại là cái lắc đầu của mỹ phụ, trước khi xuất hiện ở đây thì cô đã vong qua đi nhìn cái chiếc xe, tuy rằng cái thứ đó ẩn chứa công nghệ rất thú vị, nhưng đối với cô cũng chỉ có tới mức đó thú vị mà thôi không có nhiều giá trị sử dụng, còn cái người con gái sinh mệnh đang dần biến mất đi kia, cô sẽ không quản.
“Tại sao vậy mẫu thân?”
Thiên Vũ nghe vậy liền không hiểu tại sao mẫu thân bỏ mặc người sắp chết ở bên kia, mà mẹ cô cũng rất nhanh cho cô biết đáp án.
“Bởi vì đã có người khác tới đoạt rồi.”
Mỹ phụ đưa mắt nhìn phía rừng cây, cô giống như thể đang tức giận vì bị người xúc phạm, sự lạnh lùng tràn ngập trên khuôn mặt của cô.