Chương 5: Quang Minh Tu Sĩ – Thiên Vũ

Chương 5: Quang Minh Tu Sĩ – Thiên Vũ

Ngơ ngác trước cảnh tượng trước mắt mình, bất kể là sắc đẹp của cô bé hay là việc cô bé chỉ giữ lại con hổ chỉ bằng một cánh tay.

“Vaktá níkník?” (Tiểu ca ca)

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô bé, não bộ tôi vận hành thật nhanh, toàn thân tôi nổi hết cả da gà, và một cơn ớn lạnh vụt qua người tôi, khiến tôi nháy mắt lấy lại tinh thần.

“Nik Sakfax.” (Ta không sao.)

Tôi ngay sau đó kinh ngạc phát hiện, bản thân cũng có thể nhẹ nhàng nói ra cái ngôn ngữ tương tự cô bé không khác gì là tiếng mẹ đẻ của mình, nói chuyện lưu loát một cách rõ ràng.

Cô bé đó khi nghe được tôi đáp lại, cũng không nhìn tôi nữa mà quay đầu nhìn con hổ, tôi có thể từ chỗ này nhìn thấy trong ánh mắt của nó lóe lên cảm xúc sợ hãi, sự sợ hãi đó là dành cho cô bé nhân loại nhỏ xinh trước mắt nó.

Ở góc độ mà tôi không nhìn thấy, thì đôi mắt của cô bé tóc vàng lúc này rất đáng sợ, lạnh nhạt đến vô tình, một sự hờ hững như thể nhìn xuống một con sâu kiến, bên trong con mắt nó thâm sâu như thể địa ngục thâm uyên, làm cho đôi mắt xanh lam tỏa sáng như ngọc lam tuyệt đẹp cũng khiến cho người sinh ra cảm giác như thể rơi vào hầm băng lạnh lẽo, không rét mà run sợ.

“Thiên thần của những sợi tóc vàng, nhân danh ánh sáng hãy thanh trừng tà ác - Stella Aurora Floret (Thiên Quang Tán Hoa)”

Một đoạn thần chú chậm rãi ngâm lên trong miệng của cô bé, ngay sau đó một cảnh tượng phải gọi là tuyệt đẹp nhưng lại khiên cho nội tâm của tôi sinh cảm giác ớn lạnh.

Không một cảm giác không đau đớn, không sợ hãi và cũng không hề phản kháng, tất cả chỉ là có sự nhân từ cùng với chấp nhận, con hổ cứ như vậy theo đoạn chú ngữ kết thúc, nó chậm rãi biến thành những hạt đốm sáng tựa như những đom đóm trong màn đêm, đầy trời đốm sáng chúng theo làn gió nhẹ thổi qua chậm rãi bay đi tới nơi xa cuối cùng hoàn toàn tan biến ở trong thiên địa.

Cứ như vậy mà chết rồi?

Thấy vậy trong lòng tôi lúc này đã sợ con bé này còn hơn cả cái con hổ đó, con hổ tuy rằng bản thân nhìn rất hung ác và cũng có sức mạnh siêu phàm tạo ra ảo ảnh, nhưng ít nhất thì nó vẫn còn ở trong trình độ tôi vẫn còn có thể chấp nhận được.

Nhưng mà cái cách thức con bé diệt trừ nó, phải gọi là hết sức quỷ dị, sự quỷ quái đó bất chấp vẻ ngoài hào nhoáng của nó, khiến tôi sinh ra cảm giác ớn lạnh chạy dọc khắp sống lưng, nếu được lựa chọn thì tôi tình nguyện chết ở trong miệng hổ còn hơn là bị giết bởi cách như vậy.

“Laudare solem.” (ca ngợi mặt trời)

Cô bé đó sau đó chậm rãi làm ra động như thể chắp tay cầu nguyện, năm ngón tay chạm vào nhau cầu nguyện trước những đốm sáng, cầu nguyện cho cái sinh mệnh bị cô lấy đi, đưa tiễn nó trở về với vòng tay của mặt trời, về với với chủ.

Không biết có phải gặp ảo giác hay không, theo cô bé bắt đầu cầu nguyện tôi vậy mà có thể từ trên người cô bé, nhìn thấy một chút cảm giác thần thánh thiêng liêng cùng với sự thanh khiết chói rọi, tựa như thể là ánh sáng ấm áp của mặt trời sưởi ấm che chở thế gian.

“Hô ~ tiểu ca ca, huynh có ổn không?”

Đợi khi cô bé kết thúc cầu nguyện, thì cảm giác thần thành đó hoàn toàn biến mất như thể nó không hề tồn tại, cô bé quay đầu vẻ mặt cười tươi nhìn tôi.

“Không, tôi không sao, cảm ơn đã ngài đã giúp tôi.”

Tôi một cách căng thẳng đáp lại, bởi vì nội tâm tôi có chút sợ hãi cùng với e ngại cô bé, bản thân tôi không dám dùng cái xưng hô trưởng bối, mà lại dùng xưng hô tôi và ngài với cô bé.

“Vậy sao!? vậy thì tốt quá rồi, tạ ơn mặt trời huynh không làm sao..”

Mà cô bé giống như không cảm thấy kỳ quái một người lớn hơn mình lại xưng hô mình vậy, như thể đã bị gọi quen thuộc như vậy rồi, cô bé xem tôi xưng hô như vậy với mình là như thể điều hiển nhiên vậy, khi nghe tôi đáp lại cô bé tỏ ra nhẹ nhàng, đồng thời thở phào vì tôi không có làm sao.

Điều này rất kỳ quái, rõ ràng một giây trước tôi đó còn đang rất sợ cô bé, nhưng khi nghe được cô bé nói vậy thì một giây sau tôi lại không cảm thấy sợ hãi nữa, ngược lại cảm thấy rất nhẹ nhàng, đối với cô bé sinh ra cảm giác yêu thích, đồng thời là một sự sùng bái cùng với phục tùng cô bé.

Hửm?

Bất chợt một cảm giác như thể là điện giật truyền tới đầu óc của tôi, ngay trong nháy mắt đó cái cảm giác yêu thích cũng sùng bái đó nó biến mất không còn một chút nào, đồng thời tôi cũng thanh tỉnh lại, ngay tức khắc cả người tôi đổ mồ hôi lạnh.

Vì tôi biết rõ bản thân vừa rồi rất không ổn, vậy mà ;lại sinh ra cảm giác phục tùng đối với một người, điều đó đối với một thanh niên ở xã hội hiện đại, ở trong lòng đã thấm sâu cái tư tưởng mọi người đều bình đẳng mà nói, thì là điều rất không bình thường.

Trong một khắc đó, tôi nhận ra bản thân vừa rồi đã trong vô tri vô thức bị cô bé tẩy não, ngay lập tức trong lòng tôi đã đem sự nguy hiểm của cô bé đẩy lên tới cao nhất.

Nhưng vì để cô bé không có nhận ra tẩy não của mình đã không có tác dụng, tôi chậm rãi làm ra vẻ mặt kính ngưỡng cùng tôn sùng với cô bé.

Mà cô bé đối với cái này không cảm thấy có gì kỳ quái hay sinh ra cảm giác bất thường, cô bé nhìn tôi nói.

“Nguyện thái dương chiếu sáng ngươi, tiểu ca ca! tự giới thiệu ta là Quang Minh Tu Sĩ của [Quang Minh Thánh Đình], Thiên Vũ.”

Cô bé đầu tiên làm một động tác chào hỏi với tôi rồi chậm rãi giới thiệu thân phận của mình, tuy rằng tôi không biết Quang Minh Tu Sĩ có địa vị như thế nào, nhưng mà cái tên [Quang Minh Thánh Đình] tôi lại cảm thấy nó có chút gì đó quen thuộc, giống như là đã từng nghe thấy nó ở đâu rồi.

Thiên Vũ chậm rãi đánh giá tôi từ trên xuống dưới, rất nhanh cô bé không có ở từ trên người tôi cảm giác được một chút khí tức gì, liền trong lòng nhận định tôi chỉ là một người bình thường, ngoại trừ quần áo ăn mặc có hơi chút quái dị mà thôi.

“Tiểu ca ca, ta nhìn huynh không giống như là người ở đây có phải không? vậy thì vui lòng huynh báo cáo thân phận của mình.”

“Xin chào, tôi là Nguyễn Hoang.”

Tôi biết rõ nói ra tên thật của mình cho một người lạ biết là một việc rất nguy hiểm, nhưng hiện tại tôi không dám làm bậy, vì cái cô bé gọi mình là Thiên Vũ ở trước mặt tôi bây giờ, chính là một người có khả năng tẩy não người khác, nếu lỡ như tôi bây nói dối sẽ vô tình không may làm cho cô bé nhận ra là tôi không có bị tẩy não, thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra với tôi.

Tình huống của tôi lúc này rất tệ hại, phải nói là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tôi vừa thoát được con hổ muốn ăn thịt mình, thì đã phải đối diện kẻ còn mạnh hơn và nguy hiểm hơn gấp nhiều lần, quang trọng nhất là đối phương có đầu óc, không có thể qua mặt dễ dàng giống với con hổ kia.

“Hmm ~ cái tên lạ nhỉ, nghe không giống người ở đây.”

Nghe được cái tên của tôi, Thiên Vũ bèn cảm thấy kỳ lạ, nhưng có vẻ cô bé không quá để tâm với vấn đề đó, cô bé lại hỏi tôi.

“Nguyễn huynh đúng không? Cho ta hỏi huynh tại một giờ trước đó, khi đi ngang qua khu rừng này thì ta có cảm thấy một luồng khí tức vô cùng tà ác ẩn hiện ở xung quanh đây, trong lúc tìm hiểu thì nhìn thấy ngươi bị Ảnh Hổ truy đuổi, như vậy không biết khi đó ngươi có nhìn thấy hiện tượng kỳ quái gì không? hay là một sinh vật có ngoại hình kỳ quái chẳng hạn?”

Thì ra cái con hổ đó có tên gọi là [Ảnh Hổ] à, nghe cũng hợp lý vì cái khả năng tạo ra ảo ảnh của nó, chỉ là cái tên này không phải có hơi quá mức đơn điệu không?

Quan trọng hơn là, cô bé có phải vừa nói là một giờ trước đó? không phải là cùng thời điểm mình mở ra cái món quá đó sao? Là trùng hợp ư?

“Không, tôi không có nhìn thấy gì cả, chỉ là…”

Sự việc như thế nào thì tôi không rõ, nhưng cái vụ phản lão hoàn đồng này thì tôi khẳng định là phải giữ bí mật rồi, nó không phải là chuyện có thể nhẹ nhõm nói ra, cho nên tôi phải thu hút cô bé sang một thứ khác, ít nhất dẫn đường hướng suy nghĩ của cô bé không xuất hiện cái đề tài nào liên quan tới tôi.

“Chỉ là? Chỉ là cái gì Nguyễn huynh?”

Nghe được tôi ấp a ấp úng ngập ngừng không nói, Thiên Vũ liền truy hỏi tôi nói rõ ràng, tôi thì vờ như mình khẩn trương run rẩy giống như là đang nhớ lại một việc gì đó rất sợ hãi.

“Xin … xin hãy bình tĩnh một chút, không phải là tôi không nhìn thấy thứ gì, chỉ là tôi không dám chắc chắn thứ mà mình đã nhìn thấy, sợ là tôi chỉ hoa mắt nên nhìn nhầm mà thôi.”

“Vậy à, như vậy việc đó Nguyễn huynh không cần phải lo lắng, thân là Quang Minh Tu sĩ việc bảo vệ người dân là một phần nghĩa vụ của ta, cho nên Nguyễn huynh không cần phải sợ hãi ta sẽ khó chịu khi huynh nói gì sai cả.”

Thiên Vũ ngay tức khắc cười lên, trên người lập tức hiện thần thái thân thiện cùng ấm áp, giống như thể mặt trời làm người có thể tin tưởng dựa vào, chỉ là con mắt của Thiên Vũ lúc này bắt đầu phát ra những tia sáng màu vàng, tôi bắt gặp ánh mắt của cô bé, trong lòng chậm rãi sinh ra ớn lạnh.

Tuy không dám khẳng định, nhưng vừa rồi, có phải là con bé đó đang dùng cái trò phát hiện nói dối vời tôi?

Xem mặt ngoài thì nhìn như ngây thơ và thân thiện nhưng trong lòng tâm tư thì đủ cẩn thận, âm thầm sử dụng ‘phát hiện nói dối’ để thăm dò trong lời nói của tôi là có lừa gạt mình không.

Nhưng ngược lại thì, đây cũng không hẳn là chuyện xấu, bởi vì nhưng thì vậy lời nói của tôi nó sẽ đáng tin hơn và đồng thời khiến cho cô bé không nghi ngờ tôi nữa.

“Thật là tôi có một nhìn thấy một thứ, thứ đó rất to và vẻ ngoài giống như làm bằng sắt thép, nhưng nó không giống như là một vật sống nhưng mà nó lại có thể di chuyển, nó giống như là một xe ngựa nhưng to lớn rất nhiều và lại không cần ngựa kéo đi.”

Sử dụng cái cách thức diễn tả mờ hồ không dám khẳng định, tôi chậm rãi miêu tả lại hình dáng của chiếc xe buýt cho cô bé Thiên Vũ nghe, mà cô bé ngay từ đầu vẫn không nói một lời nào mà chỉ lặng lẽ lắng nghe những gì tôi nói.

“Ta hiểu rồi, nghe có vẻ như là một vật vô hại, tuy nhiên chúng ta cũng không thể khẳng định là nó có thực sự vô hại hay không, vậy nên để vì an toàn tốt nhất huynh cùng ta đi trở về thành.”

Đợi khi tôi nói xong, thì Thiên Vũ nhìn tôi lo lắng nói mà điều đó làm tôi rất kháng cự, tôi vạn lần không muốn đi cùng với cô bé, vì tôi không xác định nếu lỡ như khi trên đường đi trong vô tình tôi để lộ ra sơ hở nào đó không đúng, cuối cùng để mình bị nhìn thấu thì lúc đó tôi sẽ gặp nguy hiểm.

“Cái đó, thực sự không phải như vậy đâu Tu sĩ đại nhân, chỉ cần ngài chỉ đường cho tôi hướng nào đi tới tòa thành gần nhất là được, không cần phải phiền phức ngài như vậy.”

“Không cần lo lắng, ở đây cách ‘Thương Viễn Thành’ không xa, từ đây tới đó chỉ mất hai giờ chạy nhanh mà thôi, hãy để ta hộ tống huynh.”

Thiên Vũ không như không có ý định để tôi đơn độc đi một mình ở trong rừng sâu, cô bé nói bằng một cách rất quan tâm lo lắng, như thể thực sự lo lắng cho sự an toàn của tôi.

“Nhưng mà… ngài ra ngoài thành hẳn là để đi làm nhiệm vụ đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng huynh cứ yên tâm, đảm bảo sự an toàn của người dân như huynh cũng là một phần trong nhiệm vụ của ta, hơn nữa…ta cũng không mặc kệ người khả nghi được.”

Khi nói trên mặt Thiên Vũ nở một cười tươi, nụ cười đó vô cùng ấm áp đồng thời với vẻ ngoài xinh đẹp của cô bé, rất khiến người sinh ra sự trìu mến yêu thương, nhưng với tôi, thì đó như thể là đang muốn ăn đòn.

Đậu xanh!

Nghe vậy tôi liền trong lòng lớn tiếng mắng to, mọi nổ lực cố gắng của tôi đều là tốn công vô ích.

“Xem ra, cô không hề tin tưởng tôi, ngay lúc bắt đầu.”

“Tất nhiên rồi, ai mà lại có thể tin tưởng, một người nói dối dở tệ như huynh chứ Nguyễn huynh, nhưng mà huynh cứ yên tâm đi, ta sẽ không làm gì nguy hại cho huynh, ta đảm bảo.”

Khuôn mặt cười tươi trên mặt Thiên Vũ vẫn không đổi vẫn là cái vẻ muốn ăn đòn đó, nhưng mà không hiểu sao tôi lần này bỗng cảm thấy có thể tin tưởng lời nói của cô bé này.

“Ta…”

Khi tôi đang muốn hỏi cô bé muốn biết rõ mình đã bại lộ từ lúc nào, thì cô bé như thể dịch chuyển tức thời vậy một cách bất ngờ đột ngột xuất hiện ở trước mặt tôi, rồi chỉ với hai đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào trán của tôi, ngay lập tức tôi bỗng cảm thấy đầu óc trở nên rất nặng nề, bản thân còn chưa kịp phản ứng thì đã không ý thức, hoàn toàn rơi vào hôn mê

“Không cần lo lắng, đợi khi huynh tỉnh tại, sẽ là đang ở một nơi rất an toàn.”

Trước khi hoàn toàn ngất đi, thì tôi mơ nghe được lời nói như vậy của Thiên Vũ.