Chương 3: Xuyên Qua
Vũ trụ mênh mông, tinh không vô tận, rất nhiều khoa học gia đã suy đoán rằng Địa Cầu rất có thể là nơi duy nhất có sự sống.
Hàng chục năm về trước, nhân loại đã đưa rất nhiều giả thuyết và cũng như đã phóng lên vũ trũ rất nhiều máy móc thám hiểm vệ tinh thăm dò để thăm dò vũ trụ, muốn tìm kiếm một mảnh đất có sự sống.
Nhưng mà ở cái tinh hà vô tận cùng vũ trụ khó lường này, nó giống như là một bãi tha ma bỏ hoang vậy, nó cô tịch trống rỗng và lạnh lẽo, chỉ có lạnh lẽo cùng bóng tôi, không thể tìm thấy mảnh đất có sự sống nào, ngoại trừ một vài tinh cầu trống rỗng có môi trường sống rất gần giống với trái đất.
Vào lúc này, bằng một cách phải gọi thần kỳ và vô cùng phi lý, một chiếc xe buýt cũ kỹ cùng với 9 con người ở trên chiếc xe, đã làm được điều mà con người cả trăm năm thậm chí là hàng ngàn năm qua đã không làm được, đó chính là tìm ra tinh cầu có sự sống.
Chỉ là tất cả những việc này, những con người ở trên Địa cầu sẽ không thể biết, sẽ không có ai tin tưởng và càng không có ai sẽ hoan hô chúc mừng.
“Ừm ~…”
Một tiếng mệt mỏi kêu nhỏ phát ra, tôi chậm rãi từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, khi mở mắt ra thì đập vào mắt tôi đầu tiên chính là một khu rừng cây to lớn, chỉ là mỗi một gốc cây ở đây không giống với bất cứ một giống với loại cây nào mà tôi biết, đồng thời chúng nó cũng rất cao lớn có thể so được với các tòa lầu năm tầng, thậm chí có cái cây còn to cao hơn.
“Nơi này là nơi nào!?”
Thấy vậy tôi giật mình hoảng hốt đứng lên sợ hãi nhìn xung quanh, khi quan sát tôi đột nhiên phát hiện ở không xa nơi này chính là chiếc xe buýt, vừa thấy nó thì tôi vui mừng không thôi vội vàng chạy tới.
Chỉ là khi càng tới gần chiếc xe, sắc mặt của tôi dần thay đổi trở nên tái nhợt và sợ hãi, vì tôi nhìn thấy chiếc xe rõ ràng là làm bằng kim loại nay bị phủi lên hàng tá các dấu tích đáng sợ, những vết tích đó giống như thể là có vật gì đó rất to lớn và có móng vuốt nhọn xé vỡ chiếc xe ra, tạo thành hàng loạt lổ thủng lớn vậy.
Bên trong chiếc xe lúc này vô cùng im ắng, tôi đoán những người trong đó hẳn là khi đụng phải con thú lớn đó thì đã trốn hết rồi, bên trong chắc không còn một ai.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong lúc mình mất ý thức?”
Nhận thấy không có nguy hiểm ở trong chiếc xe, tôi chậm rãi bước vào bên trong, bên trong vô hỗn loạn, tùy ý có thể thấy khắp nơi là vỏ hộp của đồ đóng hộp cùng bao túi bánh kẹo rỗng bị ném đi, bụi bẩn bám đầy ở khắp nơi ở trong chiếc xe, quần áo cùng hành lý của mọi người cũng vứt ở trên ghế.
Tôi đoán là trong lúc quá mức sợ hãi chạy trốn, thì họ không có thời gian để lấy chúng, nên mọi người đã để chúng ở lại.
“Chỉ là tầng bụi này cũng quá nhiều, chứng tỏ nơi này cũng đã bị vứt bỏ một thời gian rồi.”
Đưa ngón tay chạm vào bụi bẩn bám trên ghế, tôi lẩm bẩm nói.
Như vậy thì, tôi rốt cuộc đã ngất bao lâu? Còn nữa, những người khác thì như thế nào rồi? họ có an toàn không? Và họ bây giờ đang ở đâu?
Vô số nghi vấn mà không có lời giải đáp, ưu tiên hàng đầu trước mắt của tôi bây giờ, chính là cần tìm được một nơi an toàn để tôi trú ẩn còn nơi này thì không thích hợp ở lại, bằng chứng là vết tích cào xé của chiếc xe, trình độ như vậy e sợ là không giữ được bọn quái vật tạo ra dấu vết đó được một phút.
AHHHH --- !!
Đúng lúc này một tiếng la hét thảm thiết từ phương xa truyền tới, tôi nhận ra âm thanh đó, đó là của tên khốn đã đánh tôi.
Nội tâm vừa mừng rỡ vì rốt cuộc có thể nhìn thấy người, nhưng đồng thời cũng ớn lạnh vì cái âm thanh đó nghe quá mức thảm thiết, giống như thể là một nạn nhân đang bị một tên sát nhân chơi đùa vậy.
Nhưng dù vậy, tôi cũng cần phải chạy tới đó, ít nhất so với một mình ở một cái nơi xa lạ đầy rẫy những nguy hiểm không biết, vậy nên có hai người cùng nhau thì tỉ lệ sống sót cao sẽ hơn rất nhiều.
Chỉ là, đợi khi tôi chạy cái nơi đã phát ra tiếng kêu thì đã quá trễ rồi, chỉ thấy anh chàng xấu số lúc này đã không còn thở nữa, cả người bị treo lên như một khối thức ăn dự trữ, tôi nhìn thấy quần áo cùng bên cơ thể vẫn còn rất nguyên vẹn, không thấy dấu hiệu bị con thú vật gì cắn xé, sắc mặt thì chứa đầy một sự sợ hãi tột độ tựa như thể trước khi chết nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ vậy.
Đồng thời bên phần cổ của hắn ta có một vết thương, vết thương đó giống như một cái lỗ nhỏ, nó rộng cỡ hai đầu ngón tay của người và máu tươi đang không ngừng từ trong đó chảy xuống nhỏ tích tắc xuống mặt đất, rốt cuộc là loại thú gì có thể đi con mồi với kiểu ra tay dứt khoát như vậy đâm thẳng vào động mạch, lại còn treo người lên trên cao nữa chứ.
Nônn -- !!
Lần đầu tiên nhìn thấy người chết, dạ dày tôi tức khắc cồn cào khó chịu, tôi nhịn không được mà nôn ra, có lẽ may mắn do dạ dày của tôi trống rỗng nên không có nôn ra cái gì, nhưng sự buồn nôn đó vẫn chưa rời đi.
Đợi nôn ẹo thêm một lúc nữa tôi cũng cảm thấy khá hơn rất nhiều, đưa tay lau chùi nước dãi bên miệng, sau đó tôi chịu đựng cảm giác buồn nôn của mình tập trung quan sát khắp nơi.
Khi nhìn xung quanh tôi lập tức nhìn thấy một cái ba lô bị vứt đi ở không xa đó, thấy vậy tôi mừng rỡ chạy tới, khi mở ra chiếc ba lô ra thì nét mặt vui vẻ hiện lên thẳng ở trên mặt tôi, tôi nhìn thấy trong đó chứa đầy đồ ăn nước uống còn có cả một ít quần áo, thậm chí là một cái hộp quẹt, với cái này thì tôi không lo đêm này không có lửa để sưởi ấm.
“Đây là!?”
Khi đang lục lọi chiếc ba lô, tôi phát hiện ra một thứ đó chính là chiếc điện thoại của tôi.
“Không có sóng?”
Khi mở chiếc điện thoại lên, thì tôi lập tức nhìn thấy trên màn hình cái cột sóng không có hiện lên, chứng tỏ cái khu vực này không hề có sóng điện để tôi có thể liên lạc đội cứu hộ.
Điều đó làm tôi cảm thấy kỳ quái, làm sao điện thoại của tôi lại ở trong ba lô của người này, chẳng lẽ hắn ta định để nó làm dự phòng, phòng khi cái của mình hết pin thì dùng cái của tôi.
Suy nghĩ vậy cũng hợp lý, tôi không rõ nơi này rốt cuộc là nơi nào, nhưng nếu lỡ may như có thể bắt được sóng việc có hai tới chiếc điện thoại để phòng ngừa cái còn lại hết pin hoặc hư hại.
“Ửm?”
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ thì tôi lại phát hiện một thứ khác, đó chính là hộp thư Email của tôi có hiện thông báo nhận tin mới.
Tôi mở email ra.
Gửi độc giả thân mến, bắt đầu từ giây phút này, tiểu thuyết của tôi sẽ tiến vào một chương mới với một hình thái mới.
Tái bút, cái này sẽ có ích cho cậu đấy, chúc cậu may mắn.
[1 file đính kèm.]
Đọc tới đây thì tôi chợt nhớ tới, hình như tác giả có nói là sẽ tặng cho tôi một món quà, món quà đó là gì? Khoan, chờ đã.
[1 files đính kèm]
Tôi sững sờ một lúc khi nhìn thấy thông báo trên màn hình điện thoại.
Có lẽ nào?
Nội tâm của tôi không hiểu sao cảm thấy ớn lạnh, trong lòng tôi tự hỏi đây là trùng hợp sao? Vì thời gian tin tức này được gửi tới lại trùng khớp với thời điểm chiếc xe của tôi gặp tai nạn.
Nhất thời làm tôi cảm thấy sự việc này, đang có một bàn tay đen thần bí ở phía sau mang điều khiển, từng người chúng tôi chính là quân cơ bị người thao túng.
Không, không, không, điều đó là không thể nào, thuyết âm mưu kiểu này cũng quá mức vô lý rồi.
Trong một khắc đó tôi tình nguyện tin tưởng đây chỉ là sừ trùng hợp mà thôi, không phải là có ai đó phía sau thao túng cả.
Nhưng bất chấp tôi phủ nhận như thế nào, thì cái suy nghĩ như vậy có càng thêm rõ ràng trong đầu tôi hơn và điều đó làm tôi sinh ra sự do dự, do dự là tôi rốt cuộc có nên mở ra món quà này không.
Cuối cùng, sau nhiều lần đấu tranh nội tâm, tôi cắn răng quyết định liều một phen, tôi đang đánh cược, cược rằng nếu như việc này thực sự là có kẻ phía sau đánh cờ, thì làm quân cơ bị lợi dụng như tôi, kẻ đó chắc chắn sẽ không để cho tôi chết một cách vô vị như vậy đi.
Tôi vô cùng hồi hộp khi mở file đính kèm kia ra. Tên của file đính kèm mà vị tác giả đó đã gửi cho tôi chính là.
[ Mở Ra Qua Tặng Đặc Biệt ]
Yes/ No
Thấy được cái tin tức tôi cười thành tiếng, tôi chớp mắt liên tục để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.
Có nghĩa là người đó, nếu vậy thì…chuyện này đúng là quá điên cuồng rồi.
Bằng vào kinh nghiệm đã duyệt qua vô số thể loại tiểu thuyết, một cái suy nghĩ xẹt ngang qua trong đầu tôi, nghĩ tới một khả năng như vậy có thể diễn ra, thế là tôi không chút do dự ấn vào cái nút đồng ý.
Sau đó một luồng sáng chợt lóe lên, chỉ thấy ở trên trước mặt của tôi từ từ tại trong hư vô xuất hiện một cái trái cây, quả nó có màu đỏ hình dạng nhìn giống như là quả mộng, nắm nó ở trong tay nhìn phi thường mê người, lóng lánh sáng sủa, như thể được tạo thành từ ngọc thạch màu đỏ, tôi còn ngửi được một mùi hương rất thơm từ trên nó, trong bất giác nước dãi chảy ra khắp miệng.
“Thật là thơm, từ trước giờ ta chưa từng gặp loại trái cây nào thơm như vậy. Nhưng mà quả lại thơm nồng đậm như thế, có thể có độc không?”
Bản thân tôi không quá chắc chắn, bởi vì quả nào càng diễm lệ mê người, thì thường thường lại càng độc, điều này làm tôi có hơi do dự, tôi thì không dám xác nhận sau khi ăn nó thì sẽ xảy ra chuyện gì với tôi, sau một hồi suy ngẫm cuối cùng tôi quyết định tìm một nơi an toàn để ở rồi tính sau.
Có lẽ lúc đó tôi đã bị cái xác thu hút sự chú ý, nên khi rời đi đã không đủ tinh tế chú ý tới ở bên dưới gốc cây nơi mà tôi phát hiện ra cái thi thể có một dấu giày nhỏ ở bên cạnh bụi cây, nếu để ý kỹ hơn thì sẽ nhận thấy ở phía sau bụi cây là có một con dốc rất cao và phía dưới con dốc đó chính là Huỳnh Liên, cô ấy lúc này cả người đầy máu cùng những vết thương trầy xước nằm bất tỉnh dưới mặt đất.
“Hô ~ Hô ~ kỳ quái thể lực của mình yếu như sao?”
Khi đi cũng được một quãng đường, tôi dự đoán mình cũng đã đi được hai cây số, chỉ là tôi thấy rất kỳ quái vì bình thường đi bộ hai cây số không phải là chuyện khó khăn gì đối với tôi, tại sao bây giờ tôi lại cảm thấy rất mệt mỏi, cả người mềm nhũn tay chân bủn rủn, đến cả nhấc chân cũng sắp làm không nổi.
Hộc!!
Đang lúc tôi tự hỏi tại sao thì đột nhiên tôi cảm thấy cổ họng rất đau đớn, không nhịn được tôi ho lớn một tiếng và ngay sau đó tôi kinh hãi phát hiện mình vậy mà ho ra máu, không chỉ là miệng ho ra máu, mà tôi còn cảm thấy mũi cùng với lỗ tai của tôi đang chậm rãi chảy ra một dòng nước, tôi đưa tay sờ thì phát hiện ra đó là máu.
“Máu!?”
Nội tâm của tôi lúc này kinh hãi tột độ, tôi không rõ nguyên nhân vì sao miệng mũi của tôi lại chảy ra máu, nhưng lúc này tôi không thời gian để suy nghĩ nhiều, vì đầu óc của tôi đột nhiên cảm thấy rất choáng váng, trời đất như thể đang xoay vòng tròn trong mắt tôi, sau đó tôi suy yếu ngã xuống mặt đất.
“Đúng ..rồi, quả mọng đó…chắc chắn… có liên quan tới cái quả mộng đó…”
Đợi khi cho tôi cho rằng mình phải chết ở nơi này, thì đột nhiên trong đầu tôi lại nhớ tới cái món quà mà ‘lão nhìn trộm’ đó tặng cho tôi, liên tưởng tình hình hiện tại của tôi cùng với cái quả trái cây, rồi nhớ lại nội dung của tin nhắn chứa đầy sự ẩn ý, không quá khó để tôi đoán hai bên có liên quan tới nhau.
Vì mạng sống của mình, tôi dùng hết một chút sức lực còn sót lại để lấy ra trái quả mọng đó ở trong túi áo của mình, khi lấy cái quả trái cây đỏ đó, tôi không một chút do dự đưa nó vào trong miệng.
Ực!
Khoảnh khắc tôi nuốt nó vào trong bụng, trong chớp mắt vỏ trái cây vỡ ra, tôi liền cảm thấy một mùi hương thơm ngào ngạt vươn đến tận lục phủ ngũ tạng, tràn ngập quanh người, sau đó một hiện tượng dị thường xảy ra, toàn bộ làn da tôi đều đỏ lên một cách đáng sợ, giống như đang chảy máu, toàn thân cảm giác vô cùng nóng bức, giống như đang có một ngọn lửa thiêu đốt ở trong lòng.
Không phải do thời tiết, mà là do thân thể xảy ra vấn đề, tôi càng ngày càng cảm thấy da thịt mình trở nên nóng bỏng, giống như đang bị đặt trong lò nướng thịt vậy.
"Ta... chịu không nổi... Thật là khó chịu!"
Tôi thống ngổ nắm lấy áo mình, đau đớn kêu lên, cả người không ngừng có những giọt máu từ lỗ chân lông chảy ra, tôi ngã ngửa trên mặt đất bắt đầu lăn lộn trong thống khổ, cảm giác như bị lóc thịt lột da, toàn thân đau đớn kinh khủng.
"Đau quá a, da thịt dường như đang nứt ra..."
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?!
Tôi nhịn không được nữa đau đớn kêu lên, lăn qua lăn lại trên mặt đất vì thế nhuôm những vết máu chảy xuống từ trên người tôi, không rõ tình hình bản thân của chính mình, chỉ cảm thấy mình giống như đang bị lăng trì, toàn thân giống như bị cắt ra.
"Mau giết ta đi... ta chịu hết nổi rồi..."
Giãy dụa, gào khóc, lăn lộn, kêu lớn, nội tâm tôi hoàn toàn tuyệt vọng, lớn tiếng kêu gào, sự đau nhức làm cho thần trí tôi dần trở nên mơ hồ, cuối cùng bao quanh thân thể tôi đã toàn là máu, từ ngoài nhìn vào nó giống như có một ngọn lửa máu đang thiêu đốt, kịch liệt giãy dụa thống khổ kêu to, tiếng kêu thảm của tôi làm cho tất cả chim thú ở gần chạy tứ tán.
Đây không phải là sự thống khổ, mà bản thân như là đang ở trong địa ngục, đây chính là cực hình tra tấn hung ác nhất của thế gian.
Cuối cùng, đau đớn làm cho tôi ngất đi, không ai có thể giữ tỉnh táo của bản thân trong cơn đau đớn như vậy, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, khu vực này mới dần dần yên tĩnh lại, âm thanh thống khổ biến mất.
Một thời gian sau Hoang nằm trong đám cỏ dại dần dần tỉnh lại, bầu trời xanh lam, xung quanh chim kêu vượn hót, tôi rất nhanh ngồi dậy, trên người không còn cảm giác đau đớn nữa, thậm chí tinh lực tràn đầy, toàn thân thoải mái, đầu óc trong suốt không còn mệt mỏi, tôi có cảm giác bản thân bây giờ có thể tay không xé rách một con trâu.
Thế nhưng, tôi rất nhanh phát hiện ra điều dị thường trên người mình, quần áo trên người dường như rộng hơn, hoàn toàn không vừa với thân thể, tôi duỗi ra hai tay ở trong tay áo rộng thùng thình của mình, chỉ trong chớp mắt tôi sợ hãi kêu lên.
Đây là bàn tay của mình hay sao? Đã nhỏ đi rất nhiều vô cùng trơn bóng nhỏ bé, hoàn toàn không giống với bàn tay của một người trưởng thành.
Tôi vội vàng đứng dậy, ngay sau đó tôi cảm giác tất cả mọi thứ xung quanh trở nên to lớn hơn rất nhiều, thật sự không thể tưởng tượng được, không phải là quần áo tự dưng trở nên to hơn, mà là thân thể của tôi đã nhỏ đi, chỉ giống như thiếu niên 11, 12 tuổi.
“Mình…phản lão hoàn đồng rồi."
Hoàng rất là chấn động, bộ dạng hiện tại của bản thân, so với trước kia thì khác nhau một trời một vực.