Chương 2: Kết Thúc Cũng Là Bắt Đầu (2) – Tai Nạn

Chương 2: Kết Thúc Cũng Là Bắt Đầu (2) – Tai Nạn

Để tôi nói ngắn gọn: Tôi Nguyễn Hoang, 19 tuổi, đang còn độc thân, không cha không mẹ, thú vui của tôi chính là ở bất cứ mọi lúc, chỉ cần rảnh rỗi là ngồi đọc truyện tiểu thuyết.

Và hiện tại tôi vẫn đang lướt điện thoại như mọi khi.

Trong toa xe đột nhiên truyền những tới tiếng ồn tôi ngẩng đầu lên, đập vào mắt tôi là một cô gái hết sức xinh đẹp tỏa ra một nét đẹp truyền thống của người con gái việt nam trong bộ áo dài, ngay khi cô bước vào trong xe buýt thì mọi ánh mắt đều đổ vào người cô, có ghen tị ước mơ của các cô gái, có khao khát dục vọng từ những người đàn ông.

Tôi nhận ra cô gái rất xinh đẹp này, cô nàng này tên là Huỳnh Liên, là bạn học cùng lớp với tôi hồi còn ở trung học phổ thông.

Tôi không thể không thừa nhận, nữ đại mười tám biến, nữ giới thực sự trưởng thành rất nhanh và thay đổi một cách chóng mặt nếu so với nam giới, theo tôi nhớ thì khi còn học trung học thì cô gái này không có xinh đẹp như vậy, thậm chí có phần xấu xí do những vết tàn nhang trên mặt cùng vóc dáng hơi mập cùng làn da thô ráp do cháy nắng.

Nhưng bây giờ sau khi mất đi những thứ trên, thì cô nàng liền như con vịt xấu xí hóa thiên nga vậy, vẻ đẹp hút hồn khiến bất cứ kỳ năm xưa chế nhạo từ chối cô, nay phải ước ao cùng với hối hận.

Đột nhiên với ánh mắt tò mò Liên đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi, ngay sau đó cô ấy đột nhiên lộ ra vẻ mặt vui vẻ, khuôn mặt hơi ửng hồng nét mặt thì có phần hớn hở đi tới chỗ tôi.

“Hoang, có phải là cậu không?”

“Phải, lâu rồi không gặp bạn, Liên, cô dạo này có khỏe không?”

Xác nhận người trước mặt thực sự là Nguyễn Hoang, Huỳnh Liên trên khuôn mặt tỏa ra mừng rỡ, nhưng khi nghe được chàng lại gọi mình một cách xa lạ như vậy, mặt cô tối sầm lại bực mình nói.

“Người ta đã nói với chàng bao nhiêu lần rồi, phải gọi người ta là em hoặc là Liên, chứ không phải là cô hay là bạn, người ta rõ ràng nhỏ hơn so với chàng một tháng tuổi đấy, hơn nữa người ta đâu có già như vậy đâu.”

Huỳnh Liên sinh ra từ một gia đình có văn hóa truyền thống điển hình, nên khi cách ăn nói của cô có hơi chút cổ truyền như vậy tôi không có cảm thấy kỳ quái.

“Xin lỗi, thói quen cũ.“

Tôi ngượng ngùng hắni đầu, chỉ là theo ấn tượng trong đầu mình thì tôi cùng cô ấy đâu có thân thiết tới như vậy đâu, kỳ quái thật, hay là do tôi nhớ nhầm?

“Chàng cũng thật là, nhớ đó không có lần sau đâu.”

Huỳnh Liên khi được lời xin lỗi của tôi trong lòng cũng bớt giận rất nhiều, cô sau đó hớn hở một cách tự nhiên mà ngồi xuống ghế bên cạnh tôi, điều đó cũng dẫn tới vô số ánh mắt hâm mộ cùng với ghen ghét từ các cánh đàn ông ở trong xe.

Cảm nhận đôi mắt thù địch của bọn họ, tôi không hiểu sao cảm thấy có hơi chút căng thẳng, tôi quay đầu nhìn Huỳnh Liên nói.

“Liên, tôi thấy trên xe còn có rất nhiều chỗ trống không có người, hay là em qua đó …”

Nhưng không đợi tôi nói hết câu, Liên vẻ mặt cười tươi nhìn tôi nói.

“Không cần đâu, vị trí này là tuyệt nhất ở đây rồi, em sẽ không đi đâu.”

Nói xong cô ấy rất tự nhiên mà dựa người vào cánh tay của tôi, tôi có thể cảm nhận được cái sự mềm mại khó nói lên lời từ cái tâm hồn hùng vĩ của cô ấy, điều đó khiến cho mặt tôi đỏ lên vị ngượng ngùng cùng xấu hổ, đồng thời có một chút phấn kích.

Khi thấy được phản ứng của tôi như vậy, nét mặt của Liên bỗng lộ ra vẻ thỏa mãn cùng vui vẻ.

“Ya tebya lyublyu.”

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của cô khiến tôi phải bất ngờ, vì cái ngôn ngữ đó mà tôi nghe không hiểu cô đang nói gì.

“Hả?”

Huỳnh Liên mỉm cười, từ trên khuôn mặt của cô, tôi không hiểu sao nhìn ra sự ôn nhu, triều mến cùng với ái mộ?

Có quỷ! Chắc là do tôi nhìn nhầm thôi, một người xinh đẹp như vậy, người mà có thể khiến vô số đàn ông theo đuổi, sẵn lòng đâm đầu chảy máu để lấy lòng, để có được một cái nụ cười trên mặt lộ ra vẻ mặt như vậy với một thằng nghèo nàn như tôi, chắc chắn là không có truyện đó rồi.

“Là tiếng Nga.”

Nhận ra chàng nghe không hiểu mình đang nói gì, cô càng cười tươi hơn nữa, Liên chậm rãi giải thích cho chàng hiểu.

“…À, ra vậy. Nó có nghĩa là gì thế?”

“Nó có nghĩa là, cho tôi xin chút tiền.”

Huỳnh Liên tự tin trả lời mà tôi khi nghe được cô nói vậy, tôi chợt nhận ra là cái người thu tiền xe đang có ánh mắt rất bất thiện nhìn tôi cùng cô ấy, khi thấy tôi đang nhìn về hướng này, thì ngón tay liền làm ra động tác muốn tiền.

Thấy vậy tôi lại đứa mắt nhìn Liên, thấy cô vẻ mặt mỉm cười của cô, từng có một câu danh ngôn là ‘Đưa tay đánh người, không ai nỡ đánh trên mặt người đang nở tươi nụ cười.’, khi thấy cô như vậy tôi cũng không làm gì hơn thở dài một hơi, sau đó từ trong túi áo rút ra tiền đưa cho người thu tiền xe.

“Em đỉnh thật, vậy mà có thể học được cả tiếng Nga, cái thứ đó khó học lắm đó.”

Người đã đẹp mà còn vừa học giỏi có tài năng như vậy, thì tôi dám khẳng định là có rất nhiều người theo đuổi cô ấy lắm đi, điểm hình là anh chàng đang đi cùng với cô ấy mà đã bị tôi xem nhẹ kia.

Đó là người có ánh mắt bất thiện nhất ở trong cái xe này, bây giờ người ta đang ở cái ghế bên cạnh ở phía bên kia, hung ác nhìn thẳng vào tôi.

Tuy nhiên, đây cũng không phải là chuyện của tôi, ai cũng có một cách sống riêng, và cách sống của hiện giờ Huỳnh Liên khác xa cách sống của tôi.

Sau cuộc đối thoại khá kì quặc, tôi quay lại với màn hình điện thoại của mình. Tôi mở ứng dụng ra đọc cuốn tiểu thuyết mà tôi đang đọc dở lúc nãy, trong khi cô ấy mỉm cười tiếp cận.

“Chàng đang làm gì vậy?”

“Ah, cái này…”

Làm một người cuồng tiểu thuyết, chỉ là cái sở thích này tôi chưa từng nói với ai và cũng không dám kể ra, vì tôi cảm thấy nó khá ngượng ngùng.

Huỳnh Liên dán mắt vào màn hình điện thoại của tôi, khi thấy một tiêu đề khá lạ cô liền nói.

“Là một cuốn tiểu thuyết sao?”

“À, Ừm.”

“Ồ, ra vậy, em cũng thích đọc tiểu thuyết lắm. Nhưng do dạo gần đây không có thời gian nên em không đọc được nhiều…”

Thực sự là một điều bất ngờ, Huỳnh Liên cũng thích đọc tiểu thuyết?

“Chẳng hạn như tiểu thuyết Ngọn Đồi Câm Lặng hay Sự im lặng của bầy cừu, hay là American Psycho chẳng hạn..”

Tôi biết ngay mà, Huỳnh Liên kiểu gì cũng không giống như tôi lên mạng đọc những tiểu thuyết hạng ba trên mạng, tuy rằng lâu lâu cũng xuất hiện những tuyệt tác siêu hay, nhưng đó suy cho cùng chỉ là trường hợp hiếm có mà thôi, còn lại đều theo đài truyền hình cách nói, chính là sách rác, rác văn hóa độc hại.

Lúc này Huỳnh Liên lại hỏi tôi.

“Hoang, chàng thích tác phẩm nào vậy?”

“Tôi có nói ra thì em chắc cũng không biết đâu, chỉ là một tiểu thuyết không có tiếng tăm gì.”

“Hì hi hi. Nói cho chàng biết, em đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết đó nha, chàng cứ nói đi. tác phẩm yêu thích của anh là gì vậy?”

Thực sự là một tình huống tiến thoái lưỡng nan, tôi thực sự rất ngại khi nói ra sở thích của mình, tôi liếc mắt nhìn tiêu đề cuốn tiểu thuyết mà mình đang đọc.

[Thiên Anh Hùng Ca]

Tác giả: Lão Ma Nhìn Trộm

So với những bộ truyện mà Huỳnh Liên kể ra, thì sao tôi có thể nói ra mình đang đọc cuốn tiểu thuyết ‘rác’ chứ.

“Chỉ là một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng thôi. Ừm .. nó giống như với ‘Biên niên sử Narnia’ vậy…”

Nghe thấy vậy, đôi mắt của Huỳnh Liên tỏa sáng ra, cô nói nói: “A! chàng cũng xem Narnia sao, em đã xem phim đó rồi, phải nói là tuổi thơ của em đó, chỉ sau ‘Chúa tể của những chiếc nhẫn mà thôi’.”

“Phải, bộ phim cũng đó hay thật.”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu đống ý với ý kiến của Huỳnh Liên, sau đó im lặng lại bao trùm không khí, mà Huỳnh Liên thì nhìn vào tôi như thể đang trông chờ điều gì đó.

Bởi vì cuộc đối thoại đang lâm vào ngõ cụt. Vì vậy, tôi đã thay đổi chủ đề.

“Thời gian đúng là trôi nhanh thật đó, không ngờ đã hai năm trôi qua sau khi chúng ta tốt nghiệp trung học.”

Trong đôi mắt của Huỳnh Liên lộ ra vẻ hoài niệm cùng tưởng nhớ, cô giống như đang nhớ lại cái ngày tháng ngây thơ khi còn ở trung học của mình.

“Ừm, và còn có những thời điểm tiếc nuối, phải không?”

Nói tới đây Huỳnh Liên quay đầu nhìn tôi nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười đó nó làm tôi mất hồn, vì khi cô ấy cười lên như vậy thực sự rất đẹp, khiến cho tôi sững người ngắm nhìn cô.

Ngồi ngay bên cạnh Liên, tôi có thể ngửi thấy được một mùi thơm khó tả từ trên ngươi cô ấy, nó có mùi thơm như nước hoa nhưng loại không giống với nước hoa, cái mùi thơm này nó khiến thấy tôi rất thoải mái và dễ chịu.

Trong nhất thời cả hai chúng tôi cứ như vậy hai mắt mê mẩn nhìn nhau, khuôn mặt của chúng tôi càng lúc gần nhau hơn, ngay thời điểm môi của chúng tôi sắp chạm nhau thì tôi đột nhiên cảm thấy cổ áo của mình đã bị người nào đó lôi kéo.

Nhất thời không kịp nhận thức rõ đã xảy ra chuyện gì, thì tôi bất ngờ cảm thấy một bên má của mình truyền tới một cảm giác đau đớn, giống như có ai đó đã đấm tôi.

“Định mệnh mày! Tao chịu đủ lắm rồi!!”

Người đã đấm tôi không ai khác chính là cái anh chàng đã đi theo Huỳnh Liên lên xe, hắn ta lúc này nhìn rất giận dữ, giống như một con chó hoang dại phát điên khi bị kẻ nào đó lây đi món đồ yêu thích của mình.

Cơ mà cũng dễ hiểu thôi, nếu đổi lại làm ai khác cũng sẽ tức điên máu lên khi nhìn thấy nữ thần mình theo đuổi lại có tình ý cùng với một đứa nhà nghèo ăn mặc rẻ tiền như tôi, thậm chí là sắp cùng nhau hôn môi.

“Này này mấy tên nhóc các ngươi mau bình tĩnh ngồi xuống cho ta, có nghe không!? không được ở trên xe đánh nhau!!”

Tài xế lái xe nhận thấy có người ở trên xe đánh nhau liền lập tức lớn tiếng hô, nếu bình thường thì hắn sẽ không quản lý thậm chí nếu như thấy khó chịu, hắn còn dừng xe lại đem cái đứa gây sự ném ra khỏi xe.

Nhưng hiện tại không thể vì chiếc xe đang đi qua một cái vực thẳm, mà trên con đường này thì vắng tanh không có một nơi nào để có thể dừng xe, cho nên hắn không thể dừng lại.

Một tay che lấy phần mặt bị đấm của mình, tôi chậm rãi đứng lên.

“Cái thằng điên, ngươi đang làm cái gì?”

Dưới ánh mắt tò mò cũng những người xung quanh, tôi vẻ mặt bực mình nói.

“Thằng chó, mày còn dám hỏi ta cái câu đó! cái thằng nhà nghèo thấp kém như mày có gì mà xứng đáng mà để cô ấy thích máy! Mày không xứng!”

Nói xong tên đó lại lao lên nắm lấy cổ áo của tôi, tôi tất nhiên đâu dễ gì ngồi im để cho người bắt nạt mình, lập tức ra tay phản kháng hai tay nắm lấy hai tay của hắn, ngăn lại hành vi bạo lực vô nghĩa này.

Mà bởi vì cái hắn này cho nên tôi đã không chú ý tới, đã có một thông báo hiện ra trên màn hình điện thoại của tôi.

[Bạn nhận được một mail mới.]

Đó là email của tác giả “Chúa Tam Thi.”

“Thằng điên, đây ở là trên xe đó! Nếu lỡ như xảy ra tai nạn thì sao hả?”

“Thì sao!? tao bây giờ chỉ muốn đánh chết mày thôi!”

Khi đang nói hắn không hề nhận thấy Huỳnh Liên đang dùng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm nhìn hắn, đôi mắt đó vô cùng lạnh lẽo và âm trầm, làm người cực kỳ sợ hãi khi nhìn thẳng vào mắt cô.

“Tao đã nói không ở trên xe đánh nhau rồi có nghe không? bộ tụi bây bị điếc hết rồi hả?”

Động tĩnh phía sau xe khiến cho tài xế vô cùng khó chịu, hắn quay đầu lại quát mắng chúng tôi, mà cũng vì thế tài xế xe đã không hề chú ý tới, ở phía trước chiếc xe buýt xuất hiện một cái ổ gà cực lớn.

Gầm!

Chiếc xe buýt cán lên ổ gà ngay tức khắc đã khiến cho chiếc xe buýt rung lắc dữ dội, những người trong xe nháy mắt rơi vào hoảng sợ hét toáng lên, mà tài xế đã không kịp khống chế tay lái của mình, ngay thời điểm đó tại ánh mắt tuyệt vọng của tài xế, chiếc xe đã đâm vỡ lan can rồi lao thẳng xuống vực tốc độ cực nhanh.

AHHHH -- !!!

Đối diện với cảm giác rơi xuống cùng với phía trước mặt chiếc xe, hiện ra sâu tới vạn dặm vực thẳm tất cả mọi người chỉ thể một cách tuyệt vọng hét to.

Đây là khoảnh khắc đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời tôi.