Chương 15: Nhân Vật Chính (1)
Kết thúc cuộc đối thoại trong không vui, sự tĩnh lặng lại lần nữa bao phủ bầu không khí ở nơi đây.
“Nguyễn huynh... ta có thể hỏi huynh một câu được không?"
"Hm? Tất nhiên có thể rồi nhóc hỏi đi?"
"Thế giới của huynh, nó trông như thế nào?"
Đợi thêm một lúc giống như đã suy tư do dự rất lâu, cuối cùng Thiên Vũ bởi vì thực sự rất tò mò về thế giới của tôi, muốn từ trong miệng tôi để biết một thế giới khác ở bên ngoài kia, nó trông như thế nào, so với cái thế giới này có cái gì khác biệt.
“!?”
Mà phản ứng đầu tiên tôi là tỏ ra vô cùng ngạc nhiên ngây người, sau đó chính là sợ hãi, tôi giật mình lập tức ngồi dậy vừa thấp thỏm vừa lo sợ nhìn Thiên Vũ hỏi.
"Nhóc đã biết!? Nhưng từ lúc nào?"
"Hmmm ~ có lẽ là ngay từ lúc đầu đi?"
Trả lời câu hỏi đó là một lời không dám khẳng định của Thiên Vũ, mà điều đó làm tôi bối rối không hề nhẹ.
"Từ cái lúc đó sao...trời ạ, sao mà tôi xui xẻo dữ vậy trời."
Tôi nghe được như vậy thì chỉ có thể tự trách mình không may mắn thôi, ngay từ đầu ải của tân thủ liền đã đụng phải một con boss đáng sợ.
Có vẻ nhìn thấy nội tâm lo sợ cùng với chấp nhận số phận của tôi, Thiên Vũ nằm dưới đất ôn hoà mỉm cười nhìn tôi nói, mà trong lời nói ấy, ẩn chứa đầy sự nhẹ nhàng cùng với ôn nhu.
"Không cần phải lo lắng đâu Nguyễn huynh, ta tuyệt đối sẽ không làm gì có hại cho huynh, ta đảm bảo với huynh điều đó."
Trong nháy mắt đó tôi giống như gặp ảo giác, mình hình như vừa nhìn thấy một nữ thần.
- Ông trời… xin người phù hộ cho con...
Đưa mắt nhìn tại trong đôi mắt của đối phương ẩn chứa sự chân thành, tôi ở trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm, đồng thời trong vô thức khi bị người phát hiện ra bí mật của mình, tôi bỗng thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều tựa như thể một cái gánh nặng đã được buông xuống.
"Nó thật ra cũng không có gì đặc biệt.."
Chuyện đã tới mức này rồi có giấu tiếp cũng vô dụng, tôi liền thừa nhận cái thân thế 'người ngoài hành tinh' của mình, tôi thả người nằm xuống bên cạnh Thiên Vũ, chậm rãi kể lại 'quê nhà' của mình cho cô bé nghe.
Cơ mà cái việc thân phân bị bại lộ, tôi thật ra cũng đã sớm có chuẩn bị tinh thần rồi, tôi biết rõ, thế giới không phải là một cuốn tiểu thuyết, nó không hề tồn tại thứ gọi là hào quang mất não, khiến cho người ta biến thành một đứa ngốc.
Chỉ cần người có chút thông minh cẩn thận điều tra thân thế của tôi, tôi tin tưởng họ kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra, tôi giống như là người từ trong không khí xuất hiện vậy, không hề có một cái lý lịch quá khứ nào.
Việc không có thân thế cụ thể rõ ràng, chính là một cái lổ hổng lớn của tôi trong việc có thể sinh hoạt ở đây, dù tôi có che giấu thì cũng chỉ có thể giấu được trong một thời gian mà thôi, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.
Nhưng bị phát hiện sớm như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi, làm tôi sốc hề nhẹ, trong lòng thầm nói có lẽ là do tôi không gặp may mắn thôi.
"..hmm ~ thật không thể tưởng tượng nổi, một văn minh chỉ có hai triệu năm thôi mà đã phát triển tới trình độ đó rồi."
Trong lời nơi của tôi thì quê hương mình hoàn toàn không có chút gì đặc biệt, nhưng tại trong mắt Thiên Vũ điều đó thì hoàn toàn ngược lại, thế giới của tôi nó đặc sắc ngoài sức tưởng tượng, cô bé lập tức cảm thán và có chút hâm mộ nói.
"Đặc biệt?"
Nghe vậy tôi cảm thấy có chút buồn cười, cái chỗ nhàm chán đó gì mà thú vị chứ.
"Không thể nào, nếu so với cái thế giới có thể sử dụng sức mạnh thần kỳ như của nhóc, thì ta không thấy thế giới của mình có gì đặc biệt cả."
Khi nói, tôi đã đưa tay lên trên không trung vẽ ra một vòng tròn ma pháp, lúc nói trong đôi mắt tôi loé lên ánh sắc ngưỡng mộ cùng với ước ao, ai mà không có một lần tại trong cuộc đời từng tưởng tượng mình biến thành ma pháp sư thần bí, vung tay vung chân liền phóng ra những quả cầu lửa hay tia sét ngầu lòi cơ chứ.
"Không đâu Nguyễn huynh, huynh nói vậy là sai rồi, so với thế giới của ta thì cái thế giới của huynh nó vô cùng tuyệt vời."
Trong mắt Thiên Vũ cái thứ gọi là sức mạnh siêu phàm thần kỳ không có gì đáng giá để khen ngợi, nó ngược lại là cái gánh nặng lớn cho cả nền văn minh thì đúng hơn, cô chậm rãi hỏi giải thích cho tôi hiểu.
“Nguyễn Huynh, huynh có biết tại thế giới của ta, đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ khi xuất hiện văn minh chưa?”
Đầu tiền Thiên Vũ đã hỏi tôi, một người là người ngoài hành tinh theo đúng nghĩa đen, có chút hiểu biết gì về thế giới của cô hay không.
“..Hai trăm triệu năm..”
Câu hỏi này đã làm tôi rơi vào trầm tư một lúc sau đó giống như muốn thử xác nhận một việc, tôi không dám xác định chậm rãi nói ra một con số, mà câu trả lời đó của tôi đã khiến Thiên Vũ không thể không đưa mắt nhìn tôi mà đánh giá tôi lại lần nữa, cô bé sau đó gật đầu đáp lại.
“Đúng vậy, là hai trăm triệu năm, đã có hai trăm triệu năm trôi qua kể từ khi ngọn lửa đầu tiên của văn minh được thắp lên và trong suốt những năm tháng đó, khoảng một trăm triệu năm gần đây thì nền văn minh của con người nó luôn dậm chân tại chỗ, vẫn còn ở thời đại ‘ăn lông ở lỗ’, phong tục hủ bại, kẻ mạnh ăn kẻ yếu.“
Thiên Vũ không chút nào đồng tình với cái nơi được gọi là ‘mẫu tinh’ của mình, thậm chí còn sử dụng những từ ngữ như là ăn lông ở lỗ dùng để ám chỉ thời kỳ đồ đá của thế giới của tôi, để diễn tả tình thế của thế giới của mình ở trong mắt cô bé.
“Cho nên, nếu so sánh với hai triệu năm đó của thế giới của huynh, thì cái thế giới này thật sự là quá kém cỏi.”
Mà khi nói tới đây, Thiên Vũ trong ánh mắt lộ ra sự chán ghét khó chịu, đồng thời vô tình để tiết lộ ra một chút khí tức trong người mình ra ngoài, ngay lập tức tôi có thể cảm nhận một luồng áp lực khủng khiếp, đồ vật xung quanh cũng vì không chịu nổi áp lực đã bắt đầu vỡ nát ra, tạo thành những tiếng rắc rắc chói tai.
Ực ~
Trong bất giác tôi bị khí thế từ trên cô bé trong vô thức thả ra dọa không nhẹ, nhất thời có chút bất an nuốt nước miếng.
–không rõ là tại sao cô bé lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng mình dám khẳng định, sau này là dù có như thế nào tuyệt đối cũng không nên thử làm Thiên Vũ tức giận.
“Vậy thì, cái nguyên nhân vì sao mà nó lại dậm chân tại chỗ, mà không phát triển vậy Thiên Vũ?”
Chịu đựng cơn áp lực dè nặng lên người, tôi vội vàng hỏi Thiên Vũ lý do vì sao, Thiên Vũ cũng đã nhận ra mình đã thất thố để cho khí tức của bản thân tiết lộ ra ngoài, cô lập tức khống chế nó lại khiến cái áp lực đó hoàn toàn biến mất và điều đó làm tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Ta không biết..”
“Hả?”
Ai ngờ đâu Thiên Vũ lại chỉ đơn giản nhúng vai rồi chỉ trả lời nói là mình không biết, điều đó làm tôi chấn động không nhẹ, nếu đã không biết thì tại sao lại phản ứng khó chịu tựa như thể nó vừa giết cha giết mẹ của mình vậy?
“Chính xác cụ thể nguyên do thì ta thực sự không biết, ta chỉ biết rõ nguyên nhân lớn là đến từ thế giới của ta, những nền văn minh trước giờ nó luôn sụp đổ.”
Thiên Vũ biết câu trả lời của mình rất không thỏa đáng, nhưng đây là sự thật cô thực sự không biết rõ lý do.
Cô chỉ biết là nền văn minh của thế giới họ nó giống như bị nguyền rủa, chú định là sẽ bị sụp đổ, mà con người ở thời đại của cô, đã thông qua việc phân tích những dấu vết đã để lại ở trên người các di tích mà họ khai quật được, mới biết rõ là trước thời đại văn minh của họ đã từng có xuất hiện những nền văn minh khác nữa.
Đồng thời thông qua phân tích địa chất, phán đoán ra cụ thể tuổi thọ của những di tích đó, và cũng từ đó biết rõ nền văn minh của con người đã trôi qua hơn hai trăm triệu năm.
“Nhưng mà Nguyễn huynh, bỏ qua lý do chính thì việc ta sử dụng ‘ăn lông ở lỗ’ cái cách nói này là có nguyên do cả, nếu suy xét về mặt hình thức, chúng ta thử bỏ qua những thứ vẻ ngoài hoa lệ của thế giới này, là sẽ nhận ra cái nơi này vẫn không khác gì là một cái thời kỳ đồ đá cả.”
“Mạnh ăn thịt yếu, hoặc cướp hoặc giết tất cả kẻ cản đường, là kẻ mạnh đoạt lấy tài nguyên, nam có tam thê tứ thiếp, nữ thì nhất thê đa phu.”
Thiên Vũ khi nói tới đây, cô bé giống như đang hồi tường về việc gì đó mà có hơi sững người, cô bé đưa mắt ngắm nhìn bầu trời đầy sao.
“Hậu quả để lại luôn là quần chúng xung quanh gánh chịu, dư uy của nó để lại khiến vô số gia đình nhà tan cửa nát, mạng người rẻ tiền biến thành không khác cỏ rác tùy ý vứt bỏ.”
– Nếu như lột bỏ đi hết quần áo trên người cùng với đem ngôn ngữ tiếng nói trở thành mấy cái tiếng la hét loạn xạ vô nghĩa, thì từ góc độ nào đó, đúng thật là có chút giống nhau thật.
Tôi khi nghe được lời này lông mày không khỏi hơi nhếch lên, tôi đã đọc không ít tiểu thuyết huyền huyễn, cho nên tôi đại khái cũng đoán ra điều mà Thiên Vũ muốn nói là gì.
Trên đời có một câu danh ngôn đó là ‘Thần tiên đánh nhau ruồi muỗi chết’, đại chiến giữa hai cường giả có thể dễ dàng tạo ra thiên tai địa chấn, và dư chấn khi hai bên va chạm nhau tạo ra lực xung kích đủ lớn để nghiền nát toàn bộ vạn dặm xung quanh, đem tất cả hóa thành tro bụi, phàm nhân sống gần đó cũng không thoát được.
Đồng thời bởi vì có sự tồn tại của sức mạnh siêu phàm, cho nên chủ nghĩa cá nhân, chủ nghĩa bá quyền cùng tư lợi, khái niệm người không vì mình trời tru đất diệt luôn chiếm màu sắc chủ đạo trong tâm chí của con người, chỉ có suy nghĩ làm như thế nào mình mới có được lợi nhất, không để ý tới hậu quả dẫn tới xung quanh, không hề tồn tại kẻ mạnh bảo vệ kẻ yếu, chỉ có kẻ mạnh và đàn gia súc.
Cho nên Thiên Vũ mới ghét thế giới của mình như vậy khi nghe được thế giới của tôi nó trông như thế nào, không có so sánh thì không có đau đớn, trong lòng sinh ra sự hâm mộ.
Cơ mà hình như là lỗi của tôi thì phải, ban đầu những gì tôi chỉ kể cho cô bé nghe, hầu hết đều về những mặt đẹp của thế giới của tôi, chưa từng kể ra những mặt khủng khiếp của nó, những gì xảy ra trong gần bốn ngàn năm gần nhất.
Có lẽ là do trong nội tâm, cái cảm xúc nhàm chán gọi là sợ mất mặt mũi đã quấy phá đi, làm tôi trong vô thức không dám kể ra những việc đó vì sợ mất mặt.
Nhưng so với vấn đề văn minh phát triển, thì tôi để tới ý cái phần văn mình sụp đổ hơn, tuy không dám khẳng định, nhưng có vẻ như là tôi có khả năng biết lý do vì sao, chỉ là tôi không có nói thẳng ra mà đã hỏi Thiên Vũ thêm một vài câu.
“Tổng cộng là bao nhiêu di tích văn minh đã được phát hiện?”
Khi hỏi Thiên Vũ, thì tôi ở trong lòng âm thầm nói ra một con số.
– Sáu
“Năm, thông qua di tích thì tổng cộng có là năm nền văn minh nhân loại hoàn toàn khác biệt được phát hiện ra cho tới thời điểm hiện tại, nhưng nếu tính luôn thời đại sơ khai thần thánh đại chiến vào nữa thì là tổng cộng là có sáu nền văn minh.”
Câu trả lời của Thiên Vũ liền khiến nội tâm của tôi sinh ra sự ớn lạnh, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc khắp sống lưng, xem ra mọi thứ không hề là suy đoán nó là sự thật và tôi đã xuyên qua tới một thế giới cực kỳ bất ổn.
Mà Thiên Vũ giống như không hề nhận ra nội tâm đang lúc này rất phức tạp của tôi, cô chậm rãi kể ra các tên gọi của những nền thời đại văn minh đó.
“Bắt đầu từ thời vạn vật bắt đầu sinh sôi, nhân loại cùng với vạn tộc đại chiến với nhau gọi là thời đại Nguyên Sơ, tiếp đó là thời đại văn minh Hoàng Kim của Nhân Hoàng, thời đại văn minh Thép của Nhân Chi Thần, thời đại văn minh Linh - Tiên – Ma của Linh Vương, thời đại văn minh Khải Huyền của Nhân Chi Đế và Phong Mạch của Nhân Chi Trụ, cuối cùng là tới chúng ta, thời đại Đồng.”
– Haizz ~
Khi nghe được những cái tên đó, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tôi trong lòng không thể không thở dài ra một hơi, như vậy đã xác định rồi, tôi đã xuyên vào trong tiểu thuyết, một cuốn tiểu thuyết có tên gọi là [Chúa Tam Thi].