Chương 14: Thương Viễn Thành (2)
“Thế nào có phải đẹp lắm đúng không? ta cá là huynh cũng không ngờ đến điều này đi.”
Cùng với cơn gió nhẹ thổi ngang qua, mái tóc dài hoàng kim của cô theo đó đung đưa nhẹ nhàng tung bay cùng với gió, Thiên Vũ đưa tay đẩy mái tóc dài sau tai, bước lại gần bên cạnh tôi với vẻ mặt mỉm cười.
“…”
Tôi không trả lời, chỉ im lặng ngẩn người ngắm nhìn cái khung cảnh đầy yên bình này, Thiên Vũ thấy vậy không nói gì thêm, im lặng chờ đợi.
“Huynh đã thấy ổn hơn chưa?”
Một hồi sau, như cảm thấy trên người tôi cảm xúc đã ổn định lại, Thiên Vũ nhìn tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Ý cô là sao?”
Mà tôi nghe được câu nói đó cũng cảm thấy khó hiểu và có hơi hoang mang.
“Khi ở dưới đường phố, ta đã thấy huynh cứ như là người mất hồn vậy, thẫn thờ chạy vòng vòng xung quanh như đang muốn tìm kiếm một thứ gì đó cho bằng được.”
Thiên Vũ mỉm cười nhìn tôi sau đó chậm rãi giải thích.
“Cho nên ta đưa huynh tới đây, một phần là để có thể giúp huynh nhìn thấy được toàn cảnh của Thương Viễn Thành, một phần là để giúp huynh thả lỏng một chút, từ lúc tỉnh dậy huynh tỉnh dậy ta thấy tâm trạng của huynh luôn không ổn định, rất dễ bị kích động.”
Thiên Vũ xoay người tựa lưng vào lan can dáng vẻ thư dãn nói, mà cô cũng không hỏi rốt cuộc đối phương muốn tìm kiếm cái gì.
“Có lẽ là vậy đi.. chỉ là ta có chút lo lắng mà thôi..”
Tôi đưa mắt nhìn về phương xa, trong ánh mắt đầy sự phức tạp.
“Về cái gì”"
- Về thế giới này, nó quá xa lạ, cảm giác như thể nó không có thật vậy.
“...”
Thiên Vũ nghe vậy bèn tò mò hỏi đối phương nhưng thứ cô gái nhận được, là một sự im lặng cùng với phức tạp khó nói hiện ở trên khuôn mặt của tôi.
Thấy được vậy Thiên Vũ âm thầm nhăn mày, rất nhanh sau đó cô chợt nhớ tới một việc mà mẫu thân của cô trước đó đã nói với cô, là cái 'người' đang ở trước mặt mình vốn là sinh vật không thuộc về thế giới này mà là đến từ một thứ nguyên khác, một sinh vật ngoài hành tinh.
- Nếu nói vậy thì cả ngày hôm nay việc Nguyễn có biểu hiện như vậy cũng dễ hiểu, rốt cuộc đổi là ai khác, cũng sẽ sinh ra cảm giác lo lắng bồn chồn không yên khi đến một nơi đất khách quê người.
"Nguyễn huynh, huynh đang nhớ nhà sao?"
Thiên Vũ lúc này bỗng có chút thương hại và đồng tình với tôi, trong đôi mắt chứa đầy sự quan tâm cô nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi.
- Làm sao mà cô bé này lại biết?
Lời nói của cô bé làm tôi giật mình không nhẹ, mà giống như nhận ra ánh mắt khó hiểu của tôi, Thiên Vũ liền lập tức bật cười giải thích.
“Phụt ~ ! Hahaha, còn không phải là do huynh thực sự mức quá dễ đoán sao, trong đầu đang suy nghĩ gì cũng viết lên hết ở trên mặt huynh luôn, thật đó!”
Ngay tức khắc, Nguyễn Hoang đã trong vô thức đưa tay che mặt của mình lại, tôi trong lòng tự hỏi mình thực sự dễ đoán đến vậy sao?
“Hahaha ~!”
“Đừng có cười!!”
Nhìn tôi có phản ứng như vậy Thiên Vũ cười càng vui vẻ hơn mà tôi hiện tại cũng đang rất xấu hổ, tới từng tuổi này rồi vậy mà lại có thể bị một đứa nhãi con nhìn thấu được nội tâm, vụ này nếu để ai biết được, sợ là có nhảy xuống sông cũng cứu không được.
“Hahaha ~ ! ”
Tuy nhiên, lời của tôi càng khiến Thiên Vũ càng cảm thấy buồn cười hơn, cô bé như đang muốn chọc tức chết tôi cho bằng được vậy liền hai tay ôm bụng lăn lộn dưới mặt đất cười phá lên.
“Cái con bé này!!”
Tôi thật sự đã nhịn không được nữa, tôi thề nếu không cho cái con bé này một trận, tên của tôi liền sẽ viết ngược lại!
Nhận ra không ổn, thấy Nguyễn huynh thực sự muốn động thủ, ngay lập tức với thân thủ cao cường của mình Thiên Vũ bật người đứng lên rồi sau đó quay người nhanh chóng bỏ chạy.
“Đứng lại đó! không được chạy!!”
Thấy người bỏ chạy, tôi lập tức nghiến răng nghiến lợi tức giận gào lên một tiếng, sau đó bức tốc toàn lực đuổi theo phía sau đối phương.
“Có giỏi thì tới bắt người ta đi! lêu lêu lêu ~!”
“GRRHH--!!”
Thiên Vũ không có một chút gì gọi là sợ hãi, thậm chí còn quay đầu lại làm mặt quỷ lêu lêu để trêu chọc tôi, việc đó không khác gì là đổ thêm dầu vào lửa, làm cho tôi bực mình hơn.
Cả hai chúng tôi sau đó người chạy ta đuổi, ta trốn ngươi tìm chạy vòng vòng khắp toàn bộ cái nhà thờ bỏ hoang này, cuối cùng cho tới khi bầu trời trên đỉnh đầu của cả hai người hóa thành một màn đêm, bầu trời tràn ngập những vì tinh tú tuyệt đẹp, tôi liền mệt chết chó nằm ở trên sàn nhà của tầng thượng không ngừng thở dốc.
“Hô hô ~ lần sau, ta khẳng..sẽ bắt ..được nhóc…hww ~”
Thiên Vũ lúc này chậm rãi bước lại gần tôi, khi bị tôi truy đuổi lâu như vậy thì cô cũng đã tốn thể thực không ít, cho nên khuôn mặt của Thiên Vũ lúc này có hơi đỏ lên hô hấp thì thở dồn dập.
– Thể lực cũng không tệ chút nào.
Thiên Vũ trong thầm thừa nhận cấp bậc thể chất của tôi phải nói là vô cùng tốt, đạt tới cực hạn trình độ của phàm nhân, điều đó hơi làm thay đổi ấn tượng của cô về tôi.
Vì cô có thể từ cử động tay chân cùng với nhịp thở của tôi, mà nhìn ra rằng tôi là chỉ là dân đen chứ không phải con cháu nhà võ được huấn luyện bài bản từ nhỏ.
- Là do Nguyễn là 'Ngoại Đạo' cho nên mới được như vậy, hay bởi vì là Nguyễn vốn đã như vậy?
Thiên Vụ hai mắt không ngừng đánh giá từng chi tiết trên cơ thể của tôi, tuy nhiên cô không thể phát hiện được gì nhiều.
Bởi vì cô nhận ra, ngoại trừ phần bề nổi hiện rõ bên ngoài ra thì phần nội tình trong người của Nguyễn giống như đang có một bức tường ngăn chặn cô lại, ngăn cản cô không thể bước thêm một bước để nhìn thấu được 'bản chất' của chàng trai này.
"Thế nào? Sau khi chạy một vòng xong, cảm giác lo âu cũng khá hơn không Nguyễn huynh?"
Mặc cho trong nội tâm của Thiên Vũ lúc này hoạt động cách điên cuồng, nhưng tất cả chỉ trôi qua vô cùng ngắn ngủi thậm chí còn chưa tới một giây đồng hồ, cô sắc mặt vẫn như thường cười cười nhìn xuống tôi đang nằm dưới đất thở dốc mà hỏi.
"Cảm ơn.."
Đáp lại là một lời cảm tạ chân thành từ tôi, dù sao cũng là một người trưởng thành làm sao mà có thể với hai ba câu đơn giản là có bị chọc tức được, tôi biết rõ Thiên Vũ đang cố tình thay đổi đề tài tìm cách khiến cảm xúc tiêu cực trong lòng tôi được thả ra mà thôi, biết rõ điều đó tôi cũng chậm rãi phối hợp theo.
"Mừng cho huynh."
Thiên Vũ nói xong cũng chậm rãi thả lỏng bản thân, cả người chậm rãi nằm xuống mặt sàn nhà cùng với thưởng thức những vì tinh tú tuyệt đẹp của bầu trời đêm.
"..."
"..."
Hai chúng tôi sau đó không ai nói thêm một lời nào, chỉ im lặng nằm đó thưởng thức những vì sao, có lẽ do bầu không khí ở đây, tôi cũng chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.
“Ta cũng không hẳn là đang nhớ nhà, nơi đó không có gì để ta vương vấn cả, ta chỉ là có đang có chút lo lắng cho một người.”
Trong đầu tôi chậm rãi xuất hiện hình bóng của Huỳnh Liên, tôi hiện tại đang rất lo cho cô ấy, trong lòng tự hỏi cô ấy lúc này đang ở đâu và có an toàn không.
“Vậy sao..nếu vậy thì Nguyễn huynh cứ yên tâm đi, vị cô nương đó hiện tại đang rất ổn.”
Thiên Vũ nháy mắt trầm tư một lúc, trong đầu cô bé lúc này nhớ lại cái khí tức đáng sợ phát ra ở trong rừng khi cô cùng mẫu thân rời đi, từ phương xa có thể nhìn thấy bay trên trên bầu trời lôi long bị kéo xuống trần gian, không biết đang suy nghĩ cái gì, Thiên Vũ liền nói với tôi như vậy.
“Nghĩa là sao?”
Tôi ngược lại thì có hơi hoang mang khó hiểu, trong lòng không rõ cô bé rốt cuộc đang nói cái gì mà làm ra vẻ mặt thần thấn bí bí như vậy.
“Không có gì, ta chỉ muốn nói là là đồng bạn của huynh lúc này đang ở một nơi rất an toàn sinh mạng không gặp trở ngại, cho nên huynh cứ yên tâm đi, không cần lo cho cô ấy đâu.”
Thiên Vũ gãi mặt, cô bé suy nghĩ một lúc rồi úp úp mở mở nói, điều đó ngược lại càng khiến tôi thấy rất không vui, lập tức dò hỏi Thiên Vũ, muốn biết Huỳnh Liên lúc này đang ở đâu.
“Ta nhớ rõ là mình không hề có nói là ta có người đồng hành, còn nữa tại sao nhóc lại biết là người ta muốn nói là nữ tính? ta chắc chắn là mình chưa hề nói về người đó là nam hay nữ nữa.”
“Ặc cái này…”
“Thiên Vũ, mau nói cho ta biết, cô gái kia lúc này đang ở đâu?”
Thiên Vũ lập tức cứng họng không biết nên làm sao mới được, vì cô biết là mình đã lỡ miệng nói ra mất rồi, cuối cùng suy nghĩ mãi không nghĩ ra được ý nào hay, hết cách cô đành thành thật nói cho đối phương biết những gì mình biết thôi.
“Thật lòng thì chuyện này ta cũng không rõ lắm Nguyễn huynh, lúc ở cánh rừng nơi ta tìm thấy huynh thì ta đã nhìn thấy có một kẻ có thực lực vô cùng phi phàm mang một cô nương rời đi nơi đó, khi ta nghe huynh nhắc tới một người ta đã nghĩ huynh có khả năng có quen biết với vị cô nương đã bị mang đi, cho nên đã nói như vậy.”
- Cái gì!? Huỳnh Liên bị người dẫn đi?
Tôi lúc này như là người ngồi trên đống lửa vậy đứng ngồi không yên, trong đầy sự lo lắng cùng lo âu.
“Thiên Vũ, nhóc có biết họ đã đi đâu không!?”
“Ta không biết nữa, khi đó ta chỉ nhìn thấy bọn họ cưỡi rồng bay về phía đông mà thôi.”
“Đã vậy thì tại sao nhóc lại nói cô gái đó đang ở một nơi an toàn? Nhóc khẳng định còn biết những việc khác nữa, mau nói cho ta!”
Rõ ràng về mặt tính chất thì Thiên Vũ không có nợ nần gì với tôi và cô bé cũng không có nghĩa vụ gì phải nói cho tôi biết cả, chỉ là không rõ tại sao, cô bé lại rất có sự kiên nhẫn lắng nghe và giải thích cho tôi hiểu.
Điểm đáng ngờ như vậy, tôi lúc đó đáng lý ra phải nên nghi ngờ mới đúng, chỉ là hiện tại vì quá lo lắng cho Huỳnh Liên, ta đã trong vô thức bỏ qua cái chi tiết nhỏ đó.
“Nguyễn huynh không cần phải gấp vậy đâu, ta đảm bảo vị cô nương đó thật sự sẽ không bị làm sao cả.”
Nghe vậy tôi cũng cưỡng ép mình tỉnh táo lại rồi im lặng nghe đối đối phương nói hết.
“Bởi vì ta biết danh tính của người đã mang vị cô nương đó đi, nếu những gì ta biết về người đó là sự thật, vậy ta chắc chắn vị cô nương đó hiện tại đang ở một nơi có thể được xem như là nơi an toàn nhất trên thế giới này, thậm chí có khi đây chính là một cơ duyên to lớn đối với cô nương đó.”
Mặc kệ Thiên Vũ có giải thích như thế nào, nhưng tôi vẫn cảm thấy những gì cô bé nói cứ như là chưa từng nói ra vậy, có nói mà như là không nói, cứ úp úp mở mở che giấu mọi thứ.
Ví dụ như là danh tính của người kia, Thiên Vũ chưa có một câu nào là nói thẳng ra tên tuổi của người ta cho tôi biết cả, một cái khác chính là vị trí cụ thể của Huỳnh Liên, trong miệng luôn nói là Huỳnh Liên đang ở một nơi an toàn, nhưng chưa từng một lần thực sự chỉ thẳng ra chính xác cái nơi ở hiện tại của Huynh Liên nằm ở đâu ngoài một câu ở phía đông.
Điều đó khiến tôi rất bực mình, tuy nhiên tôi biết rõ đạo lý đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, theo góc độ nào đó thì tôi là ‘một phạm nhân đang bị giám sát’ mà Thiên Vũ làm cảnh vệ, ngay từ bắt đầu cô bé không có bắt giam tôi trong lồng giam đã là tốt lắm rồi.
Thôi vậy, chỉ cần đảm bảo sinh mệnh của Huỳnh Liên sẽ không gặp nguy hiểm là được rồi không thể cầu mong được nhiều hơn, suy nghĩ như vậy tôi cũng chỉ đành bất đắt dĩ gật đầu với Thiên Vũ tỏ vẻ mình muốn tìm hiểu thêm nữa, điều đó làm cô bé thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thấy vậy tôi trong lòng bất giác suy nghĩ, có lẽ bản thân Thiên Vũ cũng không nhẹ nhàng gì, chịu áp lực đến từ phía trên cô bé không thể nào có thể thoải mái ra nói ra những gì mình muốn nói, do lo sợ và sợ hãi mình sẽ bị ‘cấp trên’ trách phạt.
Nghĩ vậy, sự bất mãn ở trong lòng tôi đối với Thiên Vũ cũng bớt đi hơn phân nửa.
- Hiện tại mình không có đủ năng lực để tìm Huỳnh Liên, chờ khi nào bản thân đã đủ mạnh rồi thì đi tìm cô ấy cũng không muộn.
Tại một thế giới có sức mạnh siêu phàm thần kỳ, tuân theo quy luật mạnh được yếu thua, tôi hiểu nếu bản thân không có đầy đủ thực lực, thì việc muốn tìm kiếm một người nó khó không khác gì như là việc bước lên trời.