“Ngươi… là ai?”
Bulma kinh hãi nhìn hắn. Raditz trông hoàn toàn xa lạ, hắn có dáng người cao, mái tóc đen dài và nhọn, nàng chưa từng gặp ai như hắn trước đây. Từng chứng kiến nhiều trận chiến, nàng không rõ sức chiến đấu của hắn ra sao, nhưng nàng biết mình hiện tại khó để mà có thể chống lại được hắn.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Nàng giật mình khi thấy hắn chỉ khẽ phất tay, chiếc moto đã bị hắn vỗ bay ra xa cả vài mét, va vào cây cối bên đường, nát bét thành đống sắt vụn. Và càng hoảng hốt hơn khi thấy hắn dần tiến về phía nàng.
“Sao nào? Điều đó bây giờ còn quan trọng sao?”
Hắn nhìn nàng cười giễu cợt, chân không ngừng tiến tới.
Nàng sợ hãi vội vàng lôi từ trong người ra một khẩu súng máy, nó được biến ra từ một viên Hoipoi. Nàng chĩa súng về phía hắn, điều đó khiến hắn nhíu mày.
“Ngươi… ngươi không được lại gần đây!!”
Những mảnh vỡ liên tục va chạm, rồi khớp lại với nhau, tạo nên những hình ảnh chất chồng, đè lên nhau, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Mặc dù tâm trí rối loạn, hắn vẫn tiến tới như một bản năng, và một tiếng “chíu” đã vang lên, viên đạn xoẹt qua mặt hắn, không trúng nhưng khiến mắt hắn ngày càng u ám.
“Ta… ta cảnh cáo ngươi đấy, nếu như ngươi… còn dám lại gần đây nữa, ta sẽ bắn… ngươi thật đấy.”
Nhưng lúc này Raditz hắn đã không còn quan tâm những gì nàng nói, những hình ảnh lẻ tẻ cứ liên tục xuất hiện trong đầu hắn, những tiếng thút thít từ trong quá khứ thức tỉnh dậy, được tô màu đen trắng. Những ký ức hắn không nhớ, và cũng không bao giờ muốn nhớ lại. Một con quỷ tưởng đã bị quên lãng sau giấc ngủ dài.
Một gia đình run rẩy ôm nhau trốn trong góc phòng, một toán quân đội võ trang đầy đủ từ bên ngoài phá khóa để mở cửa đi vào trong…
Một vài người lục lọi trong nhà.
Và một người trong đấy thì nhìn chằm chằm về phía gia đình họ.
Hình ảnh chậm dần vào khoảnh khắc hắn giơ súng lên và tan vỡ ngay lúc tay hắn mở chốt khóa và từ từ bóp cò.
Âm thanh cuối cùng hắn nghe được là một loạt tiếng súng nổ. Và hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy là một đứa trẻ nằm dưới gầm giường đang bịt chặt miệng cố kìm nén những tiếng khóc nấc.
Raditz hắn đã đứng lại, nhưng ánh mắt hắn thì ngày càng đáng sợ.
Một quả cầu năng lượng được tạo ra trong lòng bàn tay hắn và ngày càng lớn dần.
“Ngươi…”
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Bulma run sợ đến mức đánh rơi súng trong tay. Ánh mắt ấy thực sự quá kinh khủng. Nàng có thể cảm nhận được, tên này… hắn thực sự muốn giết nàng.
Nàng run run lùi dần về phía sau.
Nhưng thời điểm quả cầu năng lượng tưởng chừng như sắp bị ném đi, hắn lại nắm nát quả cầu đó, khiến nó vỡ vụn tan biến thành những tia lửa li ti.
Mắt hắn lại trở nên bình thường, mặc dù vẫn giữ thái độ cao ngạo, nhưng ánh mắt hắn đã không còn nét hung tàn nữa.
Raditz dõi đôi mắt phức tạp nhìn nàng rồi sau đó thành lãnh đạm. Suy nghĩ một lúc lâu, sau cùng hắn vươn tay, và chỉ trong khoảnh khắc hắn đã kéo nàng vào trong vòng tay của hắn, ôm lấy eo nàng, điều này làm Bulma đứng hình, cứng người nhìn hắn.
“Ngươi… ngươi định làm gì?!”
Nàng cố giãy giụa để đẩy hắn ra nhưng không thể, tay hắn cứng rắn như gọng kìm thép, kẹp chặt không cho nàng xoay chuyển thân hình thoát khỏi.
Nhìn nàng liên tục cong mình như con tôm, hắn hừ lạnh:
“Thật ngốc!”
“Ngươi!!”
Nàng cắn răng căm tức nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của bản thân, thì nàng lại chỉ có thể thở dài vô lực vì không thể làm gì. So với nàng, hắn quá mạnh.
“Thật hối hận, sai lầm để rơi vào tay giặc…”
Đang lúc suy nghĩ rối bời, nàng bỗng cảm thấy mình như bị nhấc bổng. Nhìn lại hóa ra tên kia hắn đã bế nàng lên. Nàng hét lên thất kinh, lên tục đẩy hắn ra, cố phản kháng nhưng kết quả chỉ là vô ích. Quá phiền, Raditz khẽ quát.
“Im lặng!”
Nàng giật mình sợ hãi đành cắn chặt không dám hé răng, môi hơi run.
Thấy nàng đã im, lúc này hắn mới thoáng hài lòng. Thoáng vận khí, cơ thể dần dần bay lên trời.
Mặc dù hơi sợ, nhưng nàng vẫn lấy hết can đảm hỏi hắn:
“Ngươi… ngươi định đưa ta đi đâu?”
Nghe vậy, hắn chỉ thoáng liếc nàng, rồi lại tiếp tục nhìn thẳng bay tiếp về phía trước. Như thể lời của nàng chỉ là gió thổi ngoài tai, không đáng bận tâm.
“Này”
Thấy hắn như vậy nàng đành tiếp tục lay lay ngực hắn lấy chú ý.
Như thể thấy nàng quá phiền, không kiên nhẫn hắn cuối cùng thốt ra một chữ.
“Nhà”
Ngắn gọn, rất kiệm lời. Chỉ một chữ nhưng đã khiến nàng giật thót mình, “hắn… hắn định đưa mình về nhà hắn ư? Hắn định làm gì?” Những suy nghĩ không hay liên tục băng băng qua đầu. Má nàng trở nên hây hây hồng, lòng rối như tơ vò. “Làm sao đây, làm sao đây?”
“Đến nơi.”
Hắn nói nhẹ khi đáp chân xuống mặt đất.
Bulma nghe vậy thì giật mình, sau đó lập tức lấy hết sức đẩy mạnh hắn để thoát ra.
“Không được!”
Nàng la lên.
Hắn kinh ngạc nhìn thái độ của nàng, bởi lúc nãy cô nàng cũng khá là nghe lời thế nên hắn cũng hơi thả lỏng, và cũng đến nơi nên thành ra nàng đã dễ dàng thoát được.
Nàng mở mắt đã đóng kịt lúc nãy khi cố giãy giụa thoát ra, và nhìn thấy trước mặt chính là cổng chính vào tập đoàn Capsule. Thấy khung cảnh không như tưởng tượng của mình, nàng thoáng bối rối sau đó rụt rè hỏi hắn.
“Ngươi… đây là…”
Hắn không nói gì, chỉ giữ ánh mắt lạnh lùng quan sát nàng. Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mình, tâm nàng khẽ loạn, mặt nàng dần trở nên đỏ lừ như trái đào chín mọng. Sau cùng nàng len lét liếc nhìn khuôn mặt hắn, rồi lại cúi đầu. Không ai biết nàng đã nghĩ gì.
Hắn hừ lạnh một tiếng rồi lại trở lại ánh mắt bình thường cao ngạo, quay người định rời đi.
“Này, ngươi định… tìm ngọc rồng để làm gì?”
Nàng hét lên khi thấy hắn sắp bay đi.
Nghe vậy, hắn chỉ thoáng khựng người lại một chút, rồi lại chỉ vù một tiếng thì đã biến mất trong bầu trời đêm, thậm chí không cả ngoảnh đầu nhìn lại.
“Tên này…”
“Thật đáng ghét!!”
Nàng lẩm nhẩm trong miệng khẽ gắt khi thấy Raditz không thèm đoái hoài đến câu hỏi của mình.
Sau khi hơi ngẩn ngơ trước cổng, nàng mới tiến vào nhà.
“Tên này có vẻ cũng không phải là một tên quá xấu xa!”
Nhưng nàng cũng không để ý, hoặc nàng đã cố tình không để ý rằng nàng đã quên đi ý định đi tìm Goku để báo về việc mình đã đánh mất Rada dò ngọc.