2 tháng trước…
Thế giới trước đó của hắn dần chìm sâu vào trong bóng đêm vô tận.
“Thật khủng khiếp… nó là… bom hạt nhân sao?”
Chiến tranh thế giới, thật tệ, dù nó đi ngược với ý nguyện của toàn nhân loại yêu chuộng hòa bình, nhưng nó lại phù hợp với lợi ích của giới tài phiệt thống trị.
Chủ nghĩa cực đoan, mâu thuẫn dân tộc.
Nỗ lực bành trướng và đối chọi gay gắt, xung đột lợi ích cuối cùng tích tụ thành nỗi hận thù dân tộc sâu sắc, và chiến tranh là điều tất yếu đã được dự đoán từ trước.
Và chiến tranh hạt nhân, chính là cuộc chiến kết thúc mọi cuộc chiến.
Vũ khí nguyên tử, thổi bay tất cả mọi thứ nằm trong phạm vi hủy diệt của nó, và thật khó để có điều gì có thể ngăn cản.
Biến cả thế giới quay trở lại thời đại đồ đá, khi mà mọi thứ đã không thể kiểm soát kể từ khi quả bom hạt nhân đầu tiên bị phóng đi, nó đã mở chốt phong ấn cho con quái vật khủng khiếp nhất mà loài người từng tạo ra, và huỷ diệt tất cả mọi thứ mãi mãi.
Con quỷ này nó không chỉ tàn phá toàn bộ tất cả những gì nằm trong tâm phạm vi hủy diệt của nó, mà những thứ nó gây ra còn không thể phục hồi. Nỗi đau nó gây ra vẫn cứ kéo dài dai dẳng như vậy, cho đến khi con mồi bị giày xéo đến chết.
Chiến tranh “huỷ diệt thế giới” bắt nguồn từ sự mâu thuẫn lợi ích dân tộc của các cường quốc lúc bấy giờ: Thế lực tham vọng thoát khỏi thế kìm kẹp và mong muốn vươn mình phục hưng sự vĩ đại từng có của dân tộc và thế lực siêu cường đang duy trì vị trí số 1 và sự vĩ đại của dân tộc.
Nằm dưới một cường quốc, thuận lợi, nhưng cũng đầy rẫy thách thức. Và khi chiến tranh xảy ra, dù đã cố duy trì sự trung lập, nhưng vị trí địa lý chiến lược đã khiến đất nước hắn không thể đứng ngoài cuộc xung đột khi một bên lăm le lấy đó làm bàn đạp và kiềm chế đối thủ, một bên âm mưu biến đất nước hắn thành bức tường thành ngoài biên giới.
“Ta… đã chết rồi sao?”
Hắn nhìn xuống cơ thể đang mờ dần của mình, và hắn phát hiện bản thân dường như đang bay lên.
“Bay lên ư… Thật hên là không chìm xuống…”
“Địa ngục ở dưới đất mà nhỉ? Còn trên trời… thì chắc hẳn là thiên đường rồi.”
“Thế thì cũng không tệ lắm đâu…”
Hắn cười tự giễu. Nhưng rồi hắn biến sắc kinh hãi khi nhìn đến nơi bản thân đang hướng tới.
“Nó… nó là cái gì?!”
Những ánh mây rẽ ra, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một con thuyền khổng lồ lơ lửng trên không trung. Nhìn xung quanh, rất nhiều linh hồn cũng đang bay lên, có người hắn quen biết, có người không. Nhưng điểm chung là họ đều đang tiến dần về phía con thuyền khổng lồ kia.
“Nó hẳn phải lớn gấp mười… à không… phải là gấp trăm, gấp nghìn lần con tàu Titanic trên phim!!”
“Nó… nó…”
Cõi lòng hẵn bỗng trở nên lạnh ngắt khi nhìn thấy những linh hồn khi đang tiến vào con thuyến, đều tan vỡ thành những tia sáng li ti sau đó mới dần tiến vào trong thuyền lớn.
Nó như đang hấp thu bọn họ, biến bọn họ thành năng lượng của nó.
“Không được!! Mau dừng lại!”
Hắn ta gào lên và cố gắng giãy giụa để thoát khỏi lực kéo nhưng không thể.
Sau cùng hắn cố thức tỉnh mọi người xung quanh để tập hợp sức mạnh cùng nhau thoát khỏi, dù sao thì mọi người hợp lực thì vẫn hơn một mình nhỉ? Nhưng mọi người vẫn cứ chỉ như là những con rối vô hồn, vô cảm xúc, và khi hắn chạm vào họ, họ bỗng tan biến thành trăm triệu tia sáng li ti, sau đó những tia sáng này dung nhập vào linh hồn hắn.
Hắn cảm thấy những ràng buộc đang dần buông lỏng.
Ngỡ như nắng hạn gặp mưa rào, buồn ngủ gặp chiếu manh. Thấy được cơ hội, hắn điên cuống hấp thụ lực lượng xung quanh.
“K... K… Không!!”
Nhưng sau cùng, mọi công sức đều công giã tràng, hắn dẫu dùng hết sức đều không thể xoay chuyển tình thế. Ngỡ con kiến đấu với voi, sức mạnh của con thuyền là thứ mà hắn không thể chống đỡ.
“Thôi thôi, dù sao ta cũng đã chết.”
“Là phúc không phải họa, là họa không trách khỏi, sao mà phải hành xác đây?”
Cuối cùng, hắn buông bỏ. Hắn nhắm mắt chấp nhận số phận, để mặc cho linh hồn của mình tiến vào con thuyền.
Màn đen tối tăm buông xuống che lấp hết tầm mắt. Lúc đấy trong đầu hắn chỉ còn suy nghĩ “thực ra cũng không tệ lắm”.
Nhưng hắn không biết, khác biệt với các linh hồn khác, linh hồn hắn không bị tan biến khi tiến vào trong thuyền…
Bên dưới, chiến tranh vẫn đang nổ ra, và mỗi khi có người ngã xuống, linh hồn của họ lại bị lôi kéo dần tiến về phía chiếc thuyền đang trôi nổi trên không trung kia.
Ngạc nhiên là không ai có thể nhìn thấy chiếc phi thuyền, dẫu cho nó có khổng lồ đến mức che kín khắp cả vùng trời.
Ngay cả các vệ tinh cũng không thể phát hiện, nó vẫn cứ đứng đấy, ngạo nghễ và lạnh lùng nhìn thế giới đang tiến dần về hướng hủy diệt.
Mặc dù mọi người đều biết hậu quả gì sẽ xảy ra nếu cuộc chiến tiếp tục, nhưng đến bây giờ mọi chuyện đã đi đến con đường không thể dừng lại. Bởi lịch sử luôn là do người thắng cuộc viết. Và trong cuộc chiến này, phải có phe thua cuộc để chịu trách nhiệm và bồi thường cho tất cả mọi thứ. Và không ai là muốn trở thành bên thua cuộc cả.
Nếu không thể thắng chung cuộc của cuộc chiến, họ sẽ phải đối mặt với rất nhiều vấn đề như nền kinh tế kiệt quệ sau chiến tranh, chia rẽ dân tộc, biểu tình, ly khai, sự chống phá của thế lực thù địch,… và mọi thứ chỉ được giải quyết khi chiến thắng. Trừ khi tầng lớp thống trị hiện tại chấp nhận mất đi quyền lực hiện tại, lui lại và chấp nhận chịu trách nhiệm cho những quyết sách sai lầm đẩy mọi thứ đi quá xa, bằng không thì chỉ còn cách bất chấp tất cả để chiến thắng.
Điều đó thực sự là một sai lầm nghiêm trọng, họ cố sự dụng cái sai này để sửa chữa cho cái sai khác. Họ tin rằng khi giành được thắng lợi, điều đó có thể giúp kích phát lên lòng tự hào, tự tôn dân tộc, lấy lại niềm tin của dân chúng, giúp đoàn kết đất nước. Hơn thế, còn có thể áp đặt những trừng phạt, bắt các nước thua cuộc phải bồi thường chiến phí.
Và trên hết sau cuộc chiến, họ có thể hoàn thành mộng tưởng vĩ đại của mình: bá chủ thế giới.
Nói thế nào nhỉ, họ đã đặt lợi ích dân tộc lên trên lợi ích nhân loại, nó cũng giống như việc một người đặt lợi ích cá nhân, gia đình lên trên lợi ích quốc gia, dân tộc vậy. Mặc dù có rất nhiều bài học lịch sử, nhưng cũng chỉ vì tham vọng ích kỉ mà họ đã vì cái lợi nhỏ mà đánh mất đi cái lợi lớn. Hủy hoại đi nền văn minh nhân loại đang phát triển trong thời kỳ huy hoàng rực rỡ nhất.
Mỗi ngày mặt trời vẫn mọc lên, nhưng Trái Đất chưa bao giờ ngừng u tối.