Tại Kame House, nhà của Quy Lão Tiên Sinh, 5 năm sau cuộc đại chiến của Piccolo và Goku ở Đại hội võ thuật.
“Bất ngờ quá… Son Goku… vậy mà đã có con rồi cơ đấy…”
Quy lão Kame, Bulma và Krillin dõi ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào đứa bé đang được Goku bế trong lòng.
Bulma đến thăm Quy lão Kame và Krillin lúc này đang ở cùng Quy lão sau một vài chuyện đã xảy ra. Và trùng hợp là hôm nay Goku cũng dẫn theo Gohan đến để giới thiệu với sư phụ và bạn thân mình về con trai của anh với Chi Chi.
Và trong lúc họ tâm sự vui vẻ, họ không phát hiện ra rằng từ đằng xa, một người đang dần dần bay gần về phía họ.
“Chi Chi không cho Gohan tập võ hả, sao vậy?”
“Cô ấy nói giờ là thời đại hòa bình, ai mà cần tới võ sĩ cơ chứ? Thằng bé chỉ cần có học hành để thành tài mà thôi.”
Quy lão Kame nắm cây trượng gỗ trong tay rồi cười nói.
“Haha! Vậy là con gái ngổ ngáo của đầu bò đã thành người mẹ mẫu mực rồi đấy!”
“Ê, Giờ mới để ý… cậu đính ngọc rồng trên mũ cho nó à?”
Bulma cúi người ngạc nhiên nhìn vào viên ngọc rồng đang được đính trên chiếc mũ Gohan đang đội.
“Ừ, viên ngọc bốn sao, nó là kỉ vật duy nhất của ông nội, tớ đi tìm rồi đính nó lên đấy. Tớ còn thấy cả viên 3 sao và viên 6 sao nữa, nó ngay gần chỗ tớ sống.”
“Ngọc rồng à… Chà, lại nhớ lại kỉ niệm rồi…”
“Hả!!”
Son Goku giật mình quay đầu nhìn về phía bờ biển.
“Có chuyện gì thế Goku?”
Krillin quay qua hỏi.
“Có ai đó… Đang đến đây…”
“Rất mạnh!!”
Mồ hôi lạnh chảy dần trên trán, Goku cắn rằng:
“Một luồng khí thật khủng khiếp!! Sao… sao có thể như vậy?”
Vù…
“Kia rồi!”
Goku kinh hãi la lên, Gohan thì núp ra phía sau và ôm lấy chân Goku, tò mò nhìn về phía bờ biển.
Một người đàn ông dần bay đến, và khi hắn đáp xuống đất, mọi người mới nhìn rõ được hắn ta, hắn ta có cơ bắp cuồn cuộn, tóc dài đến chân, cằm nhọn, và khuôn mặt có phần hung dữ, cơ thể cao lớn như một chiến binh Viking… Không! Hắn ta còn hơn thế. Bởi hắn ta là một người Saiyan thuần túy, người Saiyan, chính là chủng tộc chiến binh mạnh mẽ và hiếu chiến bậc nhất vũ trụ.
Bulma kinh hãi, trong mắt cũng lóe lên vài nét phức tạp nhìn chằm chằm hắn, cắn chặt răng.
“Ngươi…!”
Hắn ta nhìn về phía nàng nở nụ cười nhếch miệng.
Sau đó hắn ta quay sang nhìn chằm chằm về phía Goku.
“Ây chà, chào người em trai của ta, Kakarot! À không, bây giờ ngươi hẳn nên được gọi là Goku nhỉ, Son Goku?”
Goku nhíu chặt lông mày, Krillin thì trố mắt ngạc nhiên.
“Hắn ta đang nói cái gì vậy? Với cả… hắn ta là ai?”
“Tớ cũng không biết.”
Goku trầm giọng trả lời.
Hắn ta nghe vậy thì mỉm cười.
“À ta nhờ rồi, ngươi bị mất trí nhớ nên đã không còn nhớ gì cả.”
“Hả!”
“Nhìn đây!”
Hắn ta ngoảnh đầu nhìn về đằng sau lưng hắn, mọi người xung quanh cũng tò mò dõi theo. Và thật ngạc nhiên, một chiếc đuôi đang đung đưa.
Ai ai cũng trố mắt, bởi mọi người không lạ gì. Ngay tại đây, có Gohan cũng có một chiếc đuôi như vậy, và Goku cũng từng có một chiếc đuôi như vậy.
“Nó… nó là…”
“Hắn ta… hắn ta cũng… có đuôi!!”
Goku nhăn mày nhìn chằm chằm hắn.
“Ngươi cũng… có đuôi…!! Một cái… y như ta từng có..??
Hắn ta nhếch mép nở nụ cười tự tin.
“Đúng vậy! Bởi vì… ta…”
“… Chính là anh trai ruột của ngươi!”
“Cái gì!”
“Và ngươi… giống ta, kiêu hãnh chảy trong mình huyết mạch Saiyan vĩ đại.”
“Người Saiyan chính là những chiến binh mạnh mẽ nhất trong vũ trụ!”
“Không… không thể nào!”
Mọi người hét lên, kinh hãi nhìn nhau.
“G… G… Goku… có anh trai!”
“Và… còn là người ngoài hành tinh!? Không… không thể tin được!!”
Mồ hôi lạnh chảy dài trên má Goku. Không chấp nhận được điều này, Goku hét lớn, trầm giọng nói.
“Ngươi nói dối!! Hãy mau… Rút lại lời ngươi nói đi!”
Krillin cũng đứng ra.
“Đúng đấy!! Nếu Goku là người ngoài hành tinh thì tại sao cậu ấy lại ở đây!?”
Hừ…
Hắn ta hừ lạnh, mọi người đều dồn khí cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Rồi bất chợt, hắn ta bỗng thay đổi thái độ, từ xuất hiện kiêu căng, ngạo mạn bỗng thở dài sườn sượt, quay đầu nhìn lên không trung rồi trầm ngâm như có tâm sự nặng nề.
“Bởi vì… hành tinh của chúng ta đã bị phá hủy…”
“Cái gì??”
Mọi người đều bất ngờ, hắn ta thoáng liếc, nhưng cũng không dừng lại, tiếp tục nói tiếp.
“Và… tất cả… toàn bộ tộc Saiyan… gần như… đã bị diệt vong!”
Sau đó hắn bỗng như phát điên, lao mạnh đến giữ chặt lấy vai Goku, mọi người đều giật mình kinh hãi, hắn thì nghiến răng nhìn chằm chằm Goku.
“Ngươi… không nhớ chút gì sao?”
“Ta… ta…”
Goku bối rối.
Hắn ta thấy thế, mắt lóe lên tia sáng không rõ, cắn chặt rằng, hắn tiến tới và giữ lấy cổ áo Son Goku.
“Ngươi… mau buông tay!!”
Krillin hét lên.
“Bố… và mẹ đã hi sinh tính mạng để giúp ngươi lên phi thuyền… và thoát khỏi cuộc hủy diệt đó… Ngươi có nhớ không Kakarot!!”
Lúc nói câu cuối, hắn như gầm lên.
Nghe vậy, ai cũng choáng váng, Bulma cũng che miệng kinh hãi. Không ai có thể tưởng tượng được điều này.
Lúc sau, hắn như đã lấy lại được sự bình tĩnh.
Thả lỏng tay dần buông ra, rồi từ từ lùi lại.
Nhưng Goku vẫn đứng đấy, như trời trồng.
Và lúc này, hắn mới từ từ cong môi, nở nụ cười nhếch mép.
“À quên mất, xin được tự giới thiệu...”
“Ta tên là… Raditz!”
Mọi ngươi nhìn hắn với ánh mắt phức tạp sau những gì được nghe thấy.
Nhưng không ai nhìn rõ, nét nhan hiểm đã bị tinh vi che dấu đang lấp lóe trong đôi mắt.
Kế hoạch… đã thành công!!
Mọi sự phải bắt đầu từ hơn 2 tháng trước.