Chờ tới khi Cố Yến đi theo chú rể ngồi lên chiếc xe đạp được mượn tới đi đến nơi cuộc sống tốt đẹp thì cô lại lần nữa đi đến bờ biển.
Lúc này đây, Điền Mật lại càng chuẩn bị kỹ càng hơn.
Tuy rằng lúc lên bờ vẫn cảm thấy lạnh lẽo như cũ nhưng cô vẫn thay đổi quần áo và lau tóc cho đến khi khô được khoảng một nửa mới đi đổi lấy tiền.
Lần thứ hai bán cá kiếm lời được ba mươi hai tệ ba hào.
Tới huyện thành một chuyến không với được đồ cổ hay vàng bạc gì nhưng lại kiếm được một khoản “tiền lớn” là sáu mươi tệ. Lúc ngồi trên xe buýt trở về, bởi vì trong túi có tiền nên Điền Mật cảm thấy dường như cơn say xe đã không còn khó chịu như vậy nữa…
Nôn…
Mặt trời lặn về phía tây, lại một ngày nữa trôi qua.
Điền Mật không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng trở về được thôn Triều Dương trước khi trời tối.
Nhưng khi vừa vào tới cửa thôn cô lại phát hiện có điều gì đó không ổn, một số thôn dân trong làng lúc nhìn thấy cô lại lộ ra biểu cảm muốn nói nhưng lại thôi, thậm chí trong mắt còn lộ ra vẻ đồng tình.
Vốn dĩ tâm trạng của Điền Mật vẫn còn đang bay cao nhưng lúc này lại lập tức bị bóng ma bịt kín.
Trong lòng cô có dự cảm không tốt cũng không còn tâm trạng nhàn nhã nữa, cô nhấc chân chạy nhanh như bay về về hướng nhà họ Điền.
Từ rất xa cô đã trông thấy ngoài cửa nhà có một đám người vây quanh.
Lại gần hơn một chút nữa lại nghe thấy tiếng khóc nháo bén nhọn truyền tới trong tai Điền Mật.
Trong lúc cô còn đang cân nhắc âm thanh thét chói tai này là ai vì có hơi quen tai thì ngay sau đó đã nghe được một tiếng khóc kêu thê lương.
“… Không được! Làm sao Trường Khanh có thể đi lao động cải tạo được? Nó là một đứa trẻ ngoan như vậy thì sao có thể giở trò lưu manh được? Rõ ràng là nó bị người ta tính kế, ông già không phải ông muốn con nhóc thứ hai sao? Ông đi gọi con nhóc Điền Mật chết tiệt kia đi, bảo nó đổi lại đứa cháu ngoan của tôi… Trường Khanh, cháu muốn bà chết sao… hu hu… Trường Khanh của bà, cháu nội ngoan của bà…”
Vào giờ khắc này, Điền Mật chỉ cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình như bị đông cứng lại. Mang con tôm hùm lớn trở về nhà định chia sẻ cho người nhà giờ đây giống như… cũng trở thành chuyện chê cười.
Con người đều có lòng tham.
Điền Mật cũng không phải ngoại lệ.
Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của người thân.
Sau khi bất ngờ đi đến thế giới này, tuy rằng trong cuộc sống cũng có nhiều khó khăn nhưng cô vẫn được thừa hưởng những ký ức và tình cảm của nguyên chủ ban đầu nên đối với nhà họ Điền cũng không thể tránh được cảm giác ỷ lại.
Loại ỷ lại này bao gồm từ tình yêu thương của ba mẹ và cả sự ràng buộc từ anh chị em ruột với nhau.
Dù cho là loại nào thì đối với Điền Mật mà nói đó đều là những sự mới mẻ đáng quý trân trọng.
Nhưng… sự ỷ lại mỏng manh vừa mới nảy mầm dường như đã bị người ta vứt bỏ…
Vào lúc Điền Mật đang dựng thẳng lớp phòng bị bén nhọn suy xét đường lui thì cả người đột nhiên bị một sức mạnh ở đâu túm lấy.
Cô không hề có phòng bị lảo đảo chạy vài bước theo người kia, lúc này cô mới nhận ra người túm mình là em tư Phán Đễ.