Người bị bệnh đều rất yếu ớt, hôm nay Điền Mật sụt sịt mũi mấy lần, lúc này lại được người ta chăm lo giống như trẻ con nên tức khắc cảm động nước mắt lưng tròng: “Yến Tử, cậu giống mẹ tớ thật đấy…”
Cố Yến chân thành trả lời: “Ừm! Con gái lớn!”
Điền Mật…
Không biết là do còn trẻ tuổi hay là do uống thuốc trị cảm toát được mồ hôi ra mà sau khi ngủ được một giấc Điền Mật đã cảm thấy như được sống trở lại.
Hôm nay là ngày trọng đại của Cố Yến, trời còn chưa sáng mà tất cả người nhà họ Cố đã bận rộn.
Lúc này tiệc cưới đều là tự trong nhà làm, không bày bàn thì đặt ở ngoài sân hoặc là nhà hàng xóm, mượn bát, mượn bàn, mượn ghế là đã có thể làm ra được vài bàn.
Là một người bạn tốt của cô dâu, Điền Mật không đi đâu cả mà chỉ ở trong phòng cùng với Cố Yến.
Lúc họ hàng thân thích, hàng xóm vào nhà xem cô dâu cũng thuận tiện nhìn Điền Mât từ đầu tới chân.
Có một số các thím trông có vẻ thân thuộc còn lôi kéo Điền Mật khen ngợi đủ lời, sau đó còn hỏi đông hỏi tây bên ngoài giống như đang điều tra hộ khẩu.
Đương nhiên phần lớn những người ở đây đều biết cô có hộ khẩu nông thôn, còn chưa đi làm việc nên họ cũng không nói thêm gì nữa.
Điền Mật cũng chẳng thèm để ý mà chỉ dùng toàn lực đặt vào bữa tiệc cưới này thôi.
Đây là lần đầu tiên cô được chứng kiếm một lễ cưới vào những năm 1970, hôn lễ còn đơn giản mộc mạc hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.
Trên người Cố Yến là bộ quân trang màu xanh lục, thậm chí ở dưới chân cũng đi giày da màu đen, tất cả những thứ này đều là mượn từ họ hàng thân thích.
Toàn bộ thứ trên người chỉ có duy nhất trang phục cô dâu là thuộc về cô ấy, chắc hẳn còn có dây buộc tóc nhỏ màu đỏ đang cài trên bím tóc.
Không chỉ không được mặc lễ phục kết hôn mà đến ngay cả trang điểm cũng không có.
Thế nhưng hôm nay là một sự kiện vui nên tình thần của Cố Yến trông rất phấn chấn, mặt mày đều lộ ra niềm vui sướng.
Điền Mật nghĩ dù cho vật tư ở đây có thiếu thốn đến đâu nhưng chỉ cần hai vợ chồng đồng lòng cùng chờ mong thì cuộc sống có thể sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Vào lúc chín giờ chín phút, chú rể Diêu Xuân Tuấn tới.
Diêu Xuân Tuấn cũng không tính là đẹp cho lắm, vóc dáng cũng không cao trông có vẻ không khác Cố Yến là bao, chỉ tầm cỡ một mét sáu mấy, nhìn qua có vẻ rất thẹn thùng. Kể từ khi vào nhà, mặt anh ấy lại càng đỏ hơn nhưng khi ánh mắt trông thấy cô dâu lại vừa nhiệt liệt vừa vui sướng.
Với tư cách là một người đứng xem một buổi hôn lễ cực đơn giản thế này, đồng thời Điền Mật cũng cảm thấy vui mừng thay cho bạn tốt và giống như cũng nhìn thấy được hình ảnh thu nhỏ của hôn lễ tương lai của mình.
Vào thời đại còn bảo thủ như vậy nên cô cũng chưa bao giờ có sự mong chờ đi đối với hôn nhân cả. Cô tự hỏi không biết mình có thể may mắn tìm được một bạn đời cùng tôn trọng nhau hay không.
Theo phong tục bản địa, cô dâu phải đến nhà trai trước mười hai giờ cho nên bên đằng nhà gái mở tiệc rất sớm.
Làm một người bạn của nhà gái nên Điền Mật sẽ ăn tiệc ở bên đằng nhà gái, tất nhiên đi sáng bên nhà trai ăn tiệc thì sẽ không được tốt cho lắm, thời buổi này lương thực nhà ai đều rất trân quý.