Thật ra chính sách vẫn không cho phép làm việc này, dù sao thì đây cũng là một hình thức chênh lệch giá kiếm lời cho dù là mua đi bán lại.
Nhưng những người này đều sống không nổi nữa rồi thì cũng mặc kệ mọi thứ, dù sao cũng sẽ không có người chạy tới bờ biển mà đi bắt người cả.
Nói ra có thể hơi khó nghe nhưng nếu như không phải cuộc sống quá khó khăn, không có con thuyền thì ai dám bỏ mạng xuống biển đây? Cũng đâu phải không có người chết.
Hai vợ chồng bọn họ đã đánh cá được vài thập niên, có cái gì mà chưa từng thấy qua chứ? Có đôi khi chỉ một con sóng cuốn qua đến người cũng biến mất.
Nhưng bởi vì bọn họ quá hiểu rõ ràng những nguy hiểm và khó khăn cho nên chỉ cần có người tới bán cá, có phẩm chất đoàng hoàng thì mấy nhà bọn họ đều thu nhận hết, dù sao làm thế cũng có thể vừa kiếm được tiền lại tích đức làm việc thiện.
“Ây da xem dáng người thì có vẻ là một cô gái đó, để tôi đi giúp đỡ.” Một lúc sau, Vương Lệ thu hồi lưới đánh cá ngẩng đầu lên nhìn, khoảng cách kéo gần hơn chị ấy đã có thể thấy rõ ràng người này là một người phụ nữ, thấy người ta đi đường khó khăn nên cũng nhiệt tình lại tiếp đón.
Quả thật Điền Mật đã có chút chịu không nổi, cánh tay đã đau xót, lòng bàn tay lại càng đau rát hơn.
Tôm hùm còn đỡ nhưng cá đỏ dạ thật sự có hơi nặng.
Cũng vì lòng tham mà cô chất đầy cả một bao tải lớn, chỉ riêng đống cá thôi mà đã nặng phải cỡ ba, bốn mươi cân, đi cả đường thất tha thất thểu tới đây khiến cô cũng sắp ngã quỵ.
Hơn nữa mái tóc vẫn còn ẩm ướt dính bết trên đầu lạnh tới mức cô bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Điền Mật hiểu rất rõ nếu như còn không trở về nhà nữa thì cô chắc chắn sẽ bị cảm.
Nhưng lúc này cô còn chưa thể rời đi được, đã xuống biển rồi, cá tôm cũng bắt được rồi giờ chỉ còn thiếu mỗi bước bán lấy tiền thôi. Cô tuyệt đối không nỡ làm chuyện kiếm củi ba năm thiêu một giờ nên bây giờ, cô chỉ có thể tủi thân hít mũi cắn răng kiên trì.
Là do cô xem trọng mình quá rồi.
Đối với cô chuyện xuống biển đánh bắt cá quả thật cũng không có gì khó thậm chí còn có thể nói là vừa nhẹ nhàng vừa sung sướng. Đến ngay cả lúc bắt tôm hùm to cô cũng không làm mình bị thương.
Nhưng cô lại không suy xét đến sau tình hình của mình sau khi lên bờ lại sẽ không ổn như vậy. Trước hết còn không đề cập tới chuyện cô phải xách theo đồ vật mấy chục cân đi một đoạn đường xa đã mang đến cho cô gánh nặng như vậy.
Là do thời tiết bây giờ đang vào đầu đông, trên tóc vẫn còn đang ướt dầm dề cũng là một vấn đề khó khăn rồi.
Chỉ mong… chỉ mong rằng tôm cá bắt được hôm nay có thể bán được với giá tốt nếu không thật sự bị cảm rồi thì đến ngay cả tiền mua thuốc cũng khó khăn.
Chỉ cần tưởng tượng như vậy là Điền Mật một người cả đời chưa từng trải qua đau khổ sẽ càng cảm thấy chua xót muốn khóc…
“Ây da! Hoá ra là một cô gái.” Sau khi tới gần Vương Lệ mới thấy được rõ ràng, người trùm khăn kín đầu hoá ra chỉ là một cô gái trẻ tuổi nhìn qua có khi còn nhỏ hơn con gái của bà ấy một chút, bộ dạng cũng rất xinh đẹp.
Chỉ là lúc này tình hình của cô gái không được ổn cho lắm, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, vào thời tới lạnh lẽ thế này mà mái tóc vẫn còn đang tích nước, trông bộ dạng giống như thể chỉ cần một cơn gió thổi tới là có thể quét bay cô đi.