Chương 41: Xuyên Thư: Quay lại thập niên 70 gả chồng vạn dạm

Để phòng ngừa nó chọc hư túi chạy trốn, cô còn dùng rong biển quấn chặt con tôm hùm bỏ vào chiếc túi da rắn.

Chờ tới khi hoàn thành xong, cô mới bất tri bất giác phát hiện ra tốc độ của mình vậy mà có thể đuổi kịp được tôm hùm…

Má ơi!

Không phải cô đã thật sự biến dị rồi đấy chứ?

Điền Mật vừa mừng vừa lo nhưng bởi vì địa điểm không được thích hợp cho lắm nên cô cố gắng kìm nén cảm xúc hưng phấn lại túm lấy chiến lợi phẩm tăng nhanh tốc độ trở về điểm xuất phát.

Nói ra cũng thật thần kỳ, cô còn có thể nhớ rõ được tuyến đường đi khi tới đây, rõ ràng lúc trước khi lặn xuống nước nước cô đều phải nhờ đồ công nghệ cao phụ trợ mới có thể phân rõ được phương hướng.

Thật tốt, cô thật sự biến dị rồi!

Có lẽ là do con tôm hùm lớn này đã giải khoá được vận may của Điền Mật.

Trên đường trở về Điền Mật cũng may mắn hơn khi đụng phải một đàn cá dạ đỏ.

Với kinh nghiệm chạy đua với tôm hùm nên lúc bắt cá còn dễ dàng hơn rất nhiều, thậm chí cô còn bỏ công ra đi theo một bầy cá rồi nhàn nhã lựa chọn ra hết những con cá đỏ dạ lớn nhất cho toàn bộ vào một túi da rắn khác, lúc này cô mới thoả mãn quyết định đi lên bờ.

Chờ tới khi Điền Mật trở lại vị trí khi xuống nước, chui đầu ra từ đáy biển thì cả người giống như đang nằm trong giấc mộng.

Tuy rằng cô biết thời gian đi xuống biển rất lâu nhưng cũng đâu lâu lắm đâu nhỉ? Giờ đã là chạng vạng tối rồi.

Rõ ràng lúc tối thời gian vẫn là vào buổi trưa mà…

Điền Mật đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía vị trí thuyền đánh bắt cá.

Cũng may! May là còn có một con thuyền đang ở đây.

Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi không dám trì hoãn nữa mà vội vàng đi lên bờ.

Vừa rời khỏi nước nhiệt độ giảm mạnh, dù cho trong lòng đã chuẩn bị tốt từ trước nhưng Điền Mật vẫn rét run lên vì lạnh.

Nhưng mà lúc này cô vẫn không rảnh lo đến chuyện này, cô cắn răng túm lấy hai chiếc túi da rắn đi lên.

Sau đó chạy nhanh như bay đến chỗ để áo khoác ngồi xổm xuống chỗ hõm hòn đá móc từ trong túi bố ra bộ quần áo sạch sẽ nhanh chóng thay ra, sau đó mới quấn chiếc áo khoác dày lên, lúc này Điền Mật mới cảm thấy bản thân như được sống lại.

Thật ra vẫn còn rất lạnh vì dù sao tóc vẫn còn đang ướt.

Nhưng cô cũng không rảnh lo tới chuyện thu dọn mà chỉ cầm lấy khăn lông tuỳ tiện lau tóc, sau đó quấn chiếc khăn hình tam giác lên đầu rồi mới túm hai chiếc túi da rắn đi đến thuyền đánh cá…

“Ba nó ơi! Có phải ở đằng kia đang có người lại đây không?” Vương Lệ đang giúp chồng thu lưới đánh cá, lúc ngẩng đầu đấm eo lại nhìn thấy một bóng người lờ mờ đi đến.

Nghe thấy vậy người đàn ông bên cạnh cũng ngẩng khuôn mặt đen sạm chất phết lên híp mắt nhìn theo hướng vợ chỉ: “Đúng là có người, chắc là đến đây bán đồ biển ấy mà.”

Mấy năm trước ở đây còn có chợ tự do mua bán thật sự rất náo nhiệt.

Nhưng tới mấy năm nay chính sách có thay đổi nên mới có ít người lại đây.

Đương nhiên ít nhưng không có nghĩa là không có, có những người không sống nổi qua ngày vẫn sẽ qua vớt cá mà ăn.

Nếu như may mắn gặp phải cá lớn thì cả nhà sẽ không nỡ ăn mà bán lại cho các ngư dân đổi lấy một chút tiền, rồi bọn họ bán qua tay lại.