Chương 26: Xuyên Thư: Quay lại thập niên 70 gả chồng vạn dạm

Một tháng có hai lần chợ, chợ đêm như kia cô cũng không dám đi, hơn nữa còn có con rùa Lưu Hướng Đông kia ở đây, nếu cô thật sự dám đi chợ đêm, không phải là đưa cán chuôi vào tay người ta sao? Vậy chẳng phải cô ngốc sao?

Hơn nữa, thỉnh thoảng bán con cá cũng được, mỗi ngày đến sông Triêu Dương bắt cá bán, sẽ bị người ta phát hiện, đến lúc đó người trong thôn lên án thì rất phiền toái…

Ví dụ như gán cho cô một tội đào góc tường xã hội chủ nghĩa gì đó.

Nhưng... 8 đồng, thật sự quá ít, cho dù lần đi chợ sau đó, cũng may mắn bán được 8 đồng, một tháng cũng mới hơn mười đồng, đủ để làm gì?

Chủ yếu là, thời gian không đợi con người, vẫn phải tìm cách khác mới được.

Bận rộn cả trưa xong, Loan Hồng Mai gánh đòn gánh trở về.

Thấy vẻ mặt mẹ vui vẻ, Điền Mật thăm dò nhìn qua, quả nhiên, củ cải trong sọt đều đã bán hết.

“Cơm xong chưa?” Tốn nước bọt từ sáng sớm, lúc này Loan Hồng Mai vừa khát vừa đói, trên chợ có người bán bánh bột ngô, chỉ là bà không nỡ mua, chỉ đứng cạnh đó.

Điền Mật đã bưng nước ấm từ trong phòng bếp đi ra, nghe vậy bước chân cũng bước nhanh hơn chút: “Mẹ uống nước trước đi, cơm cũng xong rồi.”

Đợi Loan Hồng Mai cầm cốc nước xong, cô lại thò người ra nhận đòn gánh với cái sọt, vẫn không quên nhiệt tình mời thím hàng xóm đi về cùng mẹ mình: “Thím Tư cũng vào nhà ăn đi.”

Cùng ở một thôn, phần lớn đều là người trong họ, tuy là hàng xóm, tính ra cũng có thể nhấc lên chút quan hệ họ hàng.

Thím Tư xua tay: “Không đâu, con gái lớn nấu cơm ở nhà rồi.”

“Nước này cho đường vào hả?” Loan Hồng Mai uống một hơi hết nửa cốc, chép chép miệng, đưa nửa cốc còn lại cho người chị em tốt uống.

Điền Mật đã ở trong phòng bếp, nghe vậy hô to: “Mua mấy viên kẹo, ngâm trong nước cho mẹ ngọt miệng.”

Cô không nói rõ ra, sở dĩ ngâm nước, cũng bởi vì biết tính cách của mẹ, đưa kẹo cho bà thì bà cũng sẽ bớt lại để cho anh cả, đều lấy sẵn lý do, ví dụ như bà không thích ăn kẹo gì gì đó.

Trên thực tế, sao có thể có người không thích ăn kẹo được? Hơn nữa lại ở tình huống cả nhà đang thiếu thốn.

Quả nhiên, tuy Loan Hồng Mai đau lòng, nhưng trên mặt vẫn đắc ý, lúc nhận lại cốc không, vẫn không quên khoe khoang: “Con gái ngốc, chỉ biết lãng phí tiền bạc, thứ tốt này cho mẹ ăn không phải lãng phí sao.”

Đâu phải thím Tư không biết tính cách của chị em mình, liếc bà một cái: “Bà cứ làm vậy, con gái hiếu thuận còn không được sao.”

Nói xong, bà khom lưng nhấc đòn gánh lên, hôm nay vận may của bà không được tốt, trong sọt vẫn còn một nửa đồ ăn không bán đi: “Tôi về đây, buổi chiều bảo Hồng Binh tới làm hầm nhỏ cho bà.”

“Được, ba giờ đến đây đi, nhân tiện ăn cơm tối ở nhà.” Loan Hồng Mai cũng không khách khí.

“Làm hầm gì?” Điền Mật đi ra gọi mẹ ăn cơm, nghe xong lời này tò mò hỏi.

Loan Hồng Mai ấn ấn vòi nước giếng, rửa tay rồi mới đáp: “Cũng không tính là hầm, chỉ là làm cái hố to, cho củ cải thu hoạch được vào.”

Điền Mật giật mình, trong trí nhớ, mỗi một năm vào lúc này, củ cải ăn không hết với cả rau cải trắng, đều chôn ở trong đất, đợi đến năm mới, lại lấy ra hấp bánh bao.

Cô không nói gì lấy khăn cho mẹ lau tay: “Vì sao phải làm phiền người khác? Bảo anh cả ấy, nhờ người ta không cần đáp lại sao?”