Nghĩ như vậy, cô lại cẩn thận kẹp phong bì vào giữa quyển sách giáo khoa trung học, đây chính là hy vọng của cô.
Lúc bỏ phong bì vào, Điền Mật cố ý nghiêng người che lại, tạm thời không muốn nói cho bất cứ ai nghe kế hoạch tìm chị cả giúp đỡ.
Lai Đễ trải tấm vải ra, xoa xoa tay hai lần, có hơi tiếc rẻ, còn có chút ghét bỏ: “Chị hai, sao lại mua màu như vậy? Nhìn giống như màu cho bà nội mặc, không có màu đỏ thẫm sao? Màu xanh cũng tốt hơn cái này!”
Nghe vậy, Điềm Mật nhất thời không có cảm xúc đau khổ gì, cô không thể tin được xách tấm vải lên: “Hoa văn kẻ ca rô như vậy, sao lại hợp với bà nội mặc chứ?”
Cái này không thể sánh bằng màu đỏ thẫm?
Thấy chị hai không biết quý trọng, xoa xoa nếp nhăn trên vải, Lai Đễ đau lòng đoạt lấy tấm vải, vuốt vuốt nếp nhăn trên mặt, gấp thành vuông vắn, mới thành thật nói: “Bà nội chúng ta thích kiểu màu tím này, các bác gái trong thôn cũng thích, chịu được bẩn…”
Nói xong, Lai Đễ lại vui vẻ vuốt vuốt đường vân tấm vải: “Dù sao cũng là tấm vải, đủ để làm một bộ áo nhỏ, chị nhớ cất kỹ, nếu như để anh cả nhìn thấy, nói không chừng lại đưa cho bà nội đấy.”
Không cần nói tới, theo như trong trí nhớ, việc mượn hoa dâng Phật này, Điền Trường Khanh thật sự đã làm không ít.
Muốn lấy đồ của cô, anh ấy không sợ phải ăn rắm sao! Điềm Mật lập tức đứng dậy, nhanh chóng bỏ tấm vải vào trong hòm, lại vội vã đến phòng ba mẹ tìm ổ khóa khóa lại.
Lai Đễ... Có phải hơi khoa trương rồi hay không?
Phán Đễ… Cách hay.
=
Những năm đầu bảy mươi, giá thịt heo là 0,64 đồng một cân, phiếu thì tính khác.
Giá cá không có cách nào so sánh với thịt heo, dù cho tất cả số cá Điền Mật bắt được đều là cá lớn hiếm thấy, tổng cộng 37 cân, trong trường hợp không cần phiếu, cũng được 10,36 đồng.
Nghe có vẻ nhiều, tính toán ra, cũng chỉ mấy xu một cân, nếu tính cả phiếu, còn chưa bằng một phần tư giá thịt heo.
Lai Đễ đến vườn trồng rau hái rau về ăn trưa, hai chị em trốn ở trong phòng, lén tính toán một hồi.
Cuối cùng, Điền Mật đưa cho Phán Đễ 2,1 đồng, bản thân giữ lại 8,26 đồng.
"Cho em 2 đồng, 1 xu này em không cần." Phán Đễ bày tỏ kiên quyết không chiếm lợi của chị, cô bé muốn buôn bán lâu dài, không thể cầm ít tiền nhỏ này được.
Điền Mật trợn trừng mắt, muốn nói cô là cái loại người chiếm lời của em gái sao?
Sự thật chứng minh, cô là như thế!
Sau mấy lần nhún nhường, Điền Mật thẹn thùng nhận 1 xu kia.
Trong lòng vẫn khinh thường bản thân... Mày thay đổi rồi, mày đã không còn là Điền Mật trước kia nữa.
“Chuyện này nhất định phải giữ bí mật biết không? Chị ba của em cũng không được biết.” Giấu tiền xong, Điền Mật lại dặn dò.
Tương lai có thể giúp em ba ở mặt khác, nhưng trước mắt chuyện bán cá kiếm tiền, nhất định không thể nói cho Lai Đễ biết.
Nói cho cô bé chẳng khác nào nói cho ba mẹ, cô vẫn đang trông cậy vào chút tiền góp tiền của mình để bỏ chạy.
“Em cũng không ngốc, yên tâm đi, ai em cũng không nói, vậy ngày mai chúng ta vẫn tiếp tục sao?” Giấu “Khoản tiền lớn" kiếm được lần đầu tiên xong, ánh mắt Phán Đễ lấp lánh nhìn chằm chằm chị hai nhà mình, bắt đầu chờ mong lần tiếp theo.
Nghe vậy, Điền Mật liếc cô bé một cái: “Nghĩ cái gì vậy, ít nhất phải đợi nửa tháng sau đi.”