Hơn nữa thời gian vừa khéo, mọi người được phép mua nông sản và thực phẩm của nông dân trong hội chợ, cho nên Phán Đễ có thể quang minh chính đại bán mấy con cá này cho những nhà đó để đổi tiền, hai bên đều yên tâm.
Lúc này nhìn thấy cá, Điền Phán Đễ như đã nhìn thấy được tiền trong tay, Tiểu Phương viên vui rạo rực cười: “Chị hai, chị yên tâm đi, em sẽ đi ngay bây giờ, không chết được đâu.”
Chỉ cần nghĩ đến bán cá, chính mình có thể kiếm được hai mươi phần trăm số tiền bán được, cả người cô bé như có thêm sức lực, cũng không chê nặng, cô bé cho tất cả cá nặng khoảng chừng mười lăm cân vào túi da rắn, sau đó ném lên trên vai, hơi khom người xuống rồi nhấc chân định chạy đi.
“Hay là chị đưa em đi?” vóc dáng em tư cũng không nhỏ, nhưng rất gầy, vác cái túi hơn chục cân như vậy, Điền Mật cũng có chút không đành lòng.
Điền Phán Đễ lại không cảm thấy nặng, đây chính là cơ hội khó khăn để cô bé có thể kiếm tiền.
Cô bé kiên định từ chối, giống như ăn rau chân vịt, vác túi da rắn, sau đó chạy cái vèo đi ra ngoài trước sự kinh ngạc đến há miệng trợn mắt của Điền Mật.
“...”
Đến thế giới này đã được hai mươi mấy ngày, lần đầu tiên Điền Mật đi ra khỏi thôn.
Bị bắt phải mặc bộ đồ quân phục chị cả gửi về mấy năm trước, trước đó vẫn luôn bị mẹ cất tận dưới đáy hòm, trong túi có mấy đồng với bốn tờ phiếu Loan Hồng Mai cho, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của em ba, Điền Mật tràn đầy nhiệt huyết xuất phát lên huyện.
Trong lòng cô đã có kế hoạch, nên cô đành nhẫn tâm làm lơ ánh mắt muốn đi theo của Lai Đễ.
Thôn Triều Dương cách huyện không xa, khoảng chừng năm dặm.
Tốc độ đi bộ của Điền Mật không nhanh, mất khoảng bốn mươi phút mới tới.
Dựa theo ký ức mới tìm được Cung tiêu xã, nhưng khi tới thì ở đó vẫn chưa mở cửa.
Nhưng trước cửa đã có rất nhiều người vây quanh, cô liếc mắt nhìn xung quanh, đen nghìn nghịt, Điền Mật ngạc nhiên, cái này... chẳng lẽ người cả huyện đều tới đây sao?
Nếu dựa theo tính tình trước đây của cô, nhìn thấy nhiều người thế này, tất nhiên cô sẽ quay đầu đi, chỉ cần tưởng tượng đến mình là một con cá mòi, sắp phải bị chèn ép khủng khiếp, cả da đầu cô lại cảm thấy tê dại.
Nhưng nghĩ đến nữ sĩ Loan Hồng Mai dặn cô tới ngàn lần là phải mua được tấm vải màu đỏ, Điền Mật muốn rời đi nhưng lại chẳng thể đi được.
Cuối cùng, giữa việc bị đánh hay trở thành con cá mòi bị đóng hộp, cô vẫn khôn ngoan chọn vế sau.
Tốt xấu gì cũng đã hơn hai mươi tuổi, bị đánh như vậy sẽ rất mất mặt.
=
Cung tiêu xã không lớn, chỉ có ba cửa để vào.
Lưu Hướng Đông đang làm ở đây, nhưng anh ta chỉ phụ trách mua sắm, theo lý thuyết sẽ không thể nào xuất hiện ở địa điểm tiêu thụ này được.
Nhưng vì để ngăn chặn phiền phức Điền Mật vẫn dùng khăn tam giác che kín mặt mình lại.
Mấy bác gái cũng rất thích giả dạng kiểu này, thẩm mỹ đúng là… nhưng vì để tránh xa tra nam, cô cũng đành liều mạng thử.
Đúng lúc này, những giọng nói đang bàn tán ầm ĩ xung quanh đột nhiên dừng lại, sau đó ầm một tiếng, giống như phát hiện một thế giới mới vậy, sau đó một trận bàn tàn ồn ào náo nhiệt hơn bắt đầu.
Âm thanh quá ồn ào, Điền Mật cũng vẫn chưa nghe rõ, cô chỉ nghe mang máng có ai nói có quân nhân xuất hiện ở gần đây, hơn nữa nhìn chàng trai này có vẻ rất có tinh thần.