Chương 18: Xuyên Thư: Quay lại thập niên 70 gả chồng vạn dạm

Nói xong, cũng không đợi người đàn ông kia trả lời, liền bước chân dài nhanh rời đi.

“Này này...tên nhóc nhà cậu, từ từ đã... đúng rồi, cô gái kia rất thích hợp để đến đảo chúng ta, ba phía đều có nước bao quanh, ai mà cưới được không lo chết chết đói.”

Lâu Lộ Hồi không hề dừng lại, anh vẫn bước tiếp, nhưng cũng không thể không chế được hình ảnh cô gái ngoi lên khỏi mặt nước xuất hiện trong đầu mình.

Một lúc sau, anh lắc đầu thật mạnh.

Chậc... nghĩ cái gì đó, còn chưa biết cô gái đó có thành niên hay chưa nữa.

“Đúng rồi, cô gái nhỏ đó có xinh đẹp không?”

“... Không thấy rõ.”

“Cậu cách gần như vậy, sao có thể không thấy rõ chứ?”

“...”

“Này, họ Lâu, đang nói chuyện với cậu đó.”

“...”

“Tránh ra!”

Điền Mật cũng nói chuyện bắt cá này cho em tư Phán Đễ.

Trải qua khoảng thời gian quan sát, cô phát hiện mặc dù cô bé này còn nhỏ tuổi, ngày thường cũng rất hiếu thắng, nhưng cô bé lại có một cái đầu rất linh hoạt và cực kỳ thông minh.

Từ một góc độ nào đó, Điền Mật cũng rất ngưỡng mộ cô bé, còn nhỏ tuổi nhưng đã biết rõ bản thân muốn gì.

Con nhà nghèo nên mới sớm gánh vác gia đình, lời này cũng không phải là giả, cô nghĩ năm mười ba tuổi cô bé vẫn chỉ là một cô bé ngốc nghếch chưa hiểu chuyện gì, cả ngày chỉ biết vui chơi.

Sở dĩ cô nói chuyện bán cá cho Phán Đễ, lúc đó Điền Mật cũng đã suy nghĩ cặn kẽ rồi.

Lúc này trong đại gia đình, không có gì gọi là tài sản riêng cho những người con chưa lập gia đình cả.

Cô muốn tích góp tiền để bản thân có một đường lui, hơn nữa để giấu được ba mẹ, cô chắc chắn phải tìm một ai đó giúp đỡ.

Hai người hợp tác đôi bên cùng có lợi, cô phụ trách bắt cá, em tư phụ trách bán cá, Điền Mật cũng hoàn toàn không có cảm giác tội lỗi khi thuê lao động trẻ em.

Nơi này là nông thôn đầu những năm 70, không thể đối đãi với trẻ em như con cháu đời sau được, dù là cô gái mười bốn tuổi thì cũng đã phải phần nào bán nửa sức lao động của mình rồi.

Còn việc vì sao là em tư chứ không phải em ba thì cũng đơn giản, Lai Đễ quá thành thật, lại hơi sợ hãi ba mẹ, căn bản sẽ không thể giấu diếm được chuyện gì cả.

=

“Mấy con cá này phải được bán càng sớm càng tốt, chết rồi sẽ không đáng tiền nữa.” Hai chị em trước tiên đi đến chỗ bán, sau khi xác định được địa điểm để bán, bốn phía không ai, sắc mặt Điền Mật tái nhợt, cô đưa hết cá cho em tư.

Thời buổi này gia vị còn ít, so với cá tôm thì mọi người thích ăn thịt hơn.

Huống chi thôn Triều Dương nằm ở nơi giao nhau giữa nam bắc, sông ngòi nhiều, là vùng đất trù phú, cá tôm cũng không thiếu.

Cũng may mấy con cá Điền Mật bắt được là ngoại lệ, bởi vì cũng khá lớn, hơn nữa còn không cần dùng phiếu, vậy nên vẫn có thể bán đi được.

Có vài người trời sinh ra để buôn bán, Điền Phán Đễ chính là người như vậy, từ khi chị cả với cô nói đến việc hợp tác, mới hai ngày cô bé đã tìm được người mua.

Cô bé rất thông minh, theo lời đề nghị của chị gái, kiên quyết từ chối đi cùng Điền Mật, một mình đi bán ở những nhà có đám cưới để có được nhiều tiền hơn.

Phiếu thịt đã eo hẹp, nhưng trong bữa cưới lại có thêm một con cá lớn như vậy thì cũng được coi là có thể diện rồi.