Editor: Lyl
Beta: Tân Sinh
Bạch Thiến Thiến lại cau mày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, "Nhưng sao anh phải thay đổi?"
"..."
Liêu Định Hiên phát hiện anh tìm không thấy từ nào để trả lời cô. Bởi vì đáp án của anh khó có thể mở miệng, đặc biệt giờ phút này, sắc mặt cô ngưng trọng, tựa hồ anh thay đổi với cô không phải là một chuyện tốt.
Anh chuyển đầu tránh đi cái nhìn chăm chú của cô, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa xe, khuôn mặt anh từ từ trở nên lãnh đạm, hoàn toàn không muốn để ý đến cô chút nào.
"..."
Bạch Thiến Thiến cảm thấy Liêu Định Hiên người này thật là khó hiểu, vừa rồi còn tốt, nói thay đổi sắc mặt sắc mặt thì thay đổi sắc mặt.
Trong lòng cô khó chịu, cũng quay đầu đi không để ý đến anh.
Đúng lúc này tiếng chuông di động của cô vang lên, Bạch Thiến Thiến cầm lên, vừa thấy là Bạch Như Phong đang gọi, cô vội vàng trả lời, nhưng ở đầu dây bên kia Bạch Như Phong nói: "Cái id ' mưa phùn kéo dài ' bị người của chị tìm ra rồi."
Mưa phùn kéo dài chính là người bình luận dưới Weibo Hứa Mạn Ni phát ra, là người sử dụng từ ngữ thô tục bôi nhọ cô.
Bạch Thiến Thiến lắp bắp kinh hãi, "Nhanh như vậy? Người của chị làm việc hiệu suất thật cao!"
"Không phải người của chị tìm ra."
Câu này làm Bạch Thiến Thiến càng nghi hoặc, "Vậy là ai?"
"Trước đừng quản việc này vội, em mau đi xem kết quả trên mạng đi."
"Vâng."
Cúp điện thoại Bạch Thiến Thiến vội vàng click mở Weibo, Liêu Định Hiên ngồi bên cạnh nghe được nội dung cuộc điện thoại của cô, lúc này liền hỏi một câu: "Ai bị tìm ra?"
Bạch Thiến Thiến một bên lướt di động một bên trả lời anh: "Cái id ' mưa phùn kéo dài ', chính là cái người nói tôi rất khó nghe." Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì lại nói: "Chị tôi nói không phải chị ấy tìm ra, chẳng lẽ là anh?"
Liêu Định Hiên mày nhíu lại, "Không phải tôi." Người của anh còn không báo cáo, hơn nữa tốc độ cũng không nhanh như vậy.
"Cũng không phải anh?" Bạch Thiến Thiến càng thêm cảm thấy kỳ quái, "Thế là ai?"
Liêu Định Hiên lại lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu lúc sau híp mắt lại lẩm bẩm niệm một câu: "Chẳng lẽ là?"
"Ai?"
Liêu Định Hiên hồi thần, "Không ai cả, mau xem kết quả đi."
Vừa lúc Bạch Thiến Thiến tìm đề tài liên quan tới Hứa Mạn Ni trên Weibo, cô vội vàng lướt màn hình.
Cái Weibo tìm ra gọi là "Trúc hạ tướng công", "trúc hạ tướng công" là tài khoản mới đăng ký, cũng chỉ phát một Weibo, chính là chuyên môn lột da "Mưa phùn kéo dài".
Trên Weibo là mấy bức ảnh, Bạch Thiến Thiến vội click mở. Bức ảnh đầu tiên là hình chụp một cái weibo, là "Mưa phùn kéo dài" phát rất nhiều năm trước, nhưng hiện giờ đã xóa. Weibo xóa rồi đều có thể tìm ra, từ điểm đó xem ra, "trúc hạ tướng công" là thật sự có tài.
Weibo của "mưa phùn kéo dài" là một bức ảnh chụp, nội dung Weibo chỉ có ba chữ, "Tôi và anh".
Trên ảnh chụp là một đôi thiếu nam thiếu nữ, thiếu niên dựa vào ghế trúc ngủ, mà thiếu nữ ngồi bên người đem đầu dựa vào vai anh, trong tay cầm di động, cười đến hạnh phúc xán lạn với màn ảnh.
Tuy trên ảnh chụp hai người vẫn mang theo nét ngây ngô, ảnh chụp cũng không quá rõ ràng, nhưng Bạch Thiến Thiến liếc mắt một cái liền nhận ra hai người này chính là Liêu Định Hiên và Phương Hiểu Nhiễm.
Nhìn đến đây Bạch Thiến Thiến cũng đoán được "mưa phùn kéo dài" là ai.
Quả nhiên bức ảnh thứ hai là dòng giới thiệu của "mưa phùn kéo dài", cô tên là Phương Hiểu Nhiễm, là em họ của bạn thân Liêu Định Hiên, đã từng cùng Liêu Định Hiên ở bên nhau, nhưng yêu đương không đến hai tháng thì chia tay. Sau đó Liêu Định Hiên kết hôn cô ta không cam lòng, cứ dây dưa không rõ mãi với Liêu Định Hiên. "Trúc hạ tướng công" thậm chí còn tìm ra chuyện lúc trước Bạch Thiến Thiến bị cô ta đẩy ngã phải nằm viện. Bức ảnh thứ ba là tấm hình phân giải cùng phân tích ảnh chụp chung của cô và Ôn Hạo, hóa ra bức ảnh này đã bị xử lý quá, "trúc hạ tướng công hoàn nguyên ảnh chụp, trên ảnh chụp hai người nơi nào là dựa vào nhau, rõ ràng chỉ là sóng vai đứng nói chuyện phiếm mà thôi.
Bởi vậy cũng coi như tìm ra kết quả, sự mờ ám của Hứa Mạn Ni gọi thật ra là tuồng kịch một cái tiểu tam không cam lòng cùng một cái người từng đạo nhạc người khác không thành tìm đường chết. Mục đích là làm chết kẻ địch chung của họ, chính là Bạch nhạc sĩ, nhà soạn nhạc mới bộc lộ tài năng trong giới cũng chính là Liêu phu nhân.
Làm Bạch Thiến Thiến kỳ quái chính là, những người lúc trước còn đứng trên góc độ đạo đức mắng cô, kết quả vừa ra tới, lại sôi nổi xoay sang đi mắng" mưa phùn kéo dài ", hơn nữa tiểu tam ở thời đại này được coi kẻ địch toàn dân, nên những người đó mắng còn khó nghe hơn mắng cô.
Bạch Thiến Thiến xem xong toàn bộ mới quay đầu ý vị thâm trường nhìn Liêu Định Hiên, Liêu Định Hiên ý thức được không thích hợp, liền hỏi một câu:" Làm sao vậy? Tìm ra được người kia là ai? "
Bạch Thiến Thiến cũng không nhiều lời, trực tiếp đưa điện thoại di động cho anh, Liêu Định Hiên tiếp nhận di động xem qua, cả quá trình chỉ ở lúc mới bắt đầu nhíu mày, lúc sau sắc mặt anh không có gì biến hóa.
Anh đưa điện thoại di động cho cô, cũng không nói thêm gì. Bạch Thiến Thiến cất điện thoại di động vào túi, đột nhiên ngẩng đầu châm chọc cười, hỏi anh:" Liêu tiên sinh, nếu tôi phải đối phố với Phương Hiểu Nhiễm, anh có bảo vệ cô ta không? "
" Cô muốn đối phó cô ta thế nào? "Thần sắc anh nhàn nhạt hỏi một câu.
Bạch Thiến Thiến chớp chớp mắt," Sao tôi phải nói cho anh? Lỡ anh biết trước mà chuẩn bị thì sao? "
Anh nhìn cô không nói chuyện, sắc mặt nhìn qua vẫn bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại có cảm xúc khác thường nào đó nhợt nhạt dao động.
" Sao cô lại cảm thấy tôi sẽ che chở cô ta? "Trầm mặc hồi lâu anh lại mở miệng hỏi một câu.
" Chẳng lẽ không phải sao? "Bạch Thiến Thiến vẻ mặt đương nhiên," Một người là người tình cũ, một người là phụ nữ anh không thể không cưới, trong lòng anh bên nào nặng bên nào nhẹ không phải vừa xem là hiểu sao? "
Liêu Định Hiên mím môi, trầm mặc nhìn cô, trong xe nhất thời an tĩnh lại, chỉ nghe được tiếng dây cót lộc cộc, cũng không biết qua bao lâu, người ngồi bên cạnh cô đột nhiên mở miệng.
" Việc xử lí Phương Hiểu Nhiễm cô không cần xen vào, giao cho tôi là được. "
Cũng không phải cùng cô thương lượng, mà là đơn giản trần thuật, như thế đương nhiên.
Bạch Thiến Thiến nghe anh nói lời này, không biết như thế nào, chỉ cảm thấy một ngọn lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu, cô lạnh lùng cười, trào phúng hỏi lại:" Giao cho anh xử lý? Anh thật sự muốn xử lý cô ta hay là đang tìm mọi cách che chở cô ta? "
Liêu Định Hiên nhíu mày nhìn cô, giọng nói cũng nhiễm vài phần lửa giận," Cô đến cùng vì sao lại khẳng định tôi sẽ che chở cô ta? "
" Chẳng lẽ không phải sao? Lần trước cô ta đẩy tôi ngã nằm viện hại tôi thiếu chút thì chết, anh đã làm gì? Chị nói giao người cho chị ấy xử trí, ngay lúc đó anh nói thế nào? Đúng rồi, anh nói 'người của tôi dựa vào đâu giao cho chị xử trí ' Phương Hiểu Nhiễm là người của anh, ai cũng không thể động vào. "
"... "
Liêu Định Hiên bị đâm một đao, anh tránh đi tầm mắt cô, biểu tình trên mặt cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Anh hơi nheo mắt, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, giọng nói rõ ràng dịu đi không ít," Lần trước là Tần Húc cầu xin tôi, anh ta xin tôi bảo vệ cô ta, anh ta và tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi không có cách nào không đáp ứng. "Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy mà kiên định," Việc lần trước thực xin lỗi, Bạch Thiến Thiến, tôi sẽ đền bù cho cô. "
Âm thanh anh rất thấp, nhẹ nhàng, như là đang an ủi.
Bạch Thiến Thiến hít sâu một hơi, lắc đầu," Quên đi. "
Một bên là người vợ hạ thuốc anh, làm anh chán ghét lại không thể không cưới, một bên là anh em tốt và bạn gái cũ, anh đứng ở bên kia cũng không kỳ quái.
" Nhưng ", cô đột nhiên lạnh lùng cười," Lần trước ở nhà họ Liêu tôi nói qua với Phương tiểu thư, mấy tháng nữa tôi sẽ cùng anh ly hôn, để cô ta trong khoảng thời gian này không cần tìm tôi phiền toái. Tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ ràng, mà tôi cũng không làm gì trêu vào cô ta, vô duyên vô cớ, cô ta dùng những lời ác độc lại khó nghe mắng tôi, nếu không có người làm sáng tỏ, chỉ bằng những lời này của cô ta thôi thì tôi không biết phải chịu bao nhiêu lời vu khống và chửi bới nữa. "Cô quay đầu nhìn anh, giọng nói kiên định mà đương nhiên," Đây là cô ta đã động vào tôi trước."
Cô ta muốn chỉnh chết tôi, vậy tôi sẽ không khách khí mà chỉnh chết cô ta đâu.