Editor: Lyl
Beta: Tân Sinh
Từ sáng sớm Bạch Thiến Thiến đã đoán được Bạch Tấn Bằng gọi cô về là vì chuyện này, cô cũng sớm chuẩn bị tâm lý, lúc này cô bình tĩnh cười đáp: "Đương nhiên là hiểu lầm. Hứa Mạn Ni phát Weibo bôi nhọ con trước đó cô ta còn có xích mích với con, sau này cô ta bị công ty khai trừ rồi ghi hận trong lòng, cô ta nói những lời đó chỉ là bịa đặt, còn bức ảnh của con và Ôn Hạo." Bạch Thiến Thiến dừng một chút lại nói: "Ngày đó Ôn Hạo tới Vịnh Thiển Thủy chụp ảnh, anh ấy không quen thuộc ở đó nên con dẫn anh ấy đi dạo, kỳ thật lúc đó Ôn Hạo chỉ đưa ảnh chụp cho con xem, nhưng người chụp lén lại cố ý chọn góc độ, nên nhìn qua giống như con dựa vào người anh ấy, trên thực tế con và Ôn Hạo không có gì cả."
"Hóa ra là như vậy.." Bạch Tấn Bằng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bạch Diên sợ Bạch Tấn Bằng cứ như vậy tin lời Bạch Thiến Thiến mà không tiếp tục truy cứu, vội vàng nói: "Em vẫn còn câu hỏi, nói ra chị cũng đừng để ý."
Bạch Thiến Thiến híp mắt cười như không cười nhìn cô ta, "Nếu chị nói để ý em sẽ không hỏi nữa đúng không?"
Khóe miệng Bạch Diên giật giật, cũng mặc kệ cô có để ý không, trực tiếp hỏi: "Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là em rất tò mò, chị tốt xấu gì cũng là người đã kết hôn, dù Ôn Hạo là bạn tốt của anh rể cũng nên tránh tị hiềm. Hai người đơn độc cùng nhau ra bãi biển chụp ảnh vốn dĩ dễ làm người ta hiểu lầm, chị sao lại không mang theo một người bên cạnh chứ, khi đó dì Man hẳn là ở nhà đi? Kể cả dì Man không ở nhà, tài xế của chị cũng nên ở đó."
Bạch Diên ý vị thâm trường nói, giống như cô cùng Ôn Hạo thật sự đã làm việc gì không thể để người khác biết, Bạch Thiến Thiến cười lạnh một tiếng, đang muốn trả lời, Liêu Định Hiên vẫn luôn yên lặng không nói gì ở một bên lại lên tiếng: "Ngày đó anh cũng ở đấy, cô ấy không cần tị hiềm."
Nụ cười ý vị thâm trường trên mặt Bạch Diên nháy mắt cứng đờ, mà Bạch Tấn Bằng cùng Trương Minh Diễm cũng là vẻ mặt không dám tin, Bạch Tấn Bằng ngơ ngác nhìn anh, "Ngày đó Định Hiên cũng ở đấy à?"
Liêu Định Hiên gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Bạch Thiến Thiến kinh ngạc liếc người bên cạnh một cái, ngày đó anh xác thật có ở đấy, nhưng là lúc cô cùng Ôn Hạo chuẩn bị đi anh mới đến, lúc trước trên bãi biển đích xác chỉ có hai người cô và Ôn Hạo.
Anh nói như vậy hiển nhiên là đang giúp cô, cô đã không đếm được bao nhiêu lần Liêu Định Hiên nhẹ nhàng bâng quơ giúp cô giải vây.
Nụ cười trên mặt Bạch Diên cứng đờ, sắc mặt cũng hiện ra vài phần xấu hổ, chồng người ta đều ở đấy, nào có chỗ cho cô lắm miệng.
Bạch Diên không muốn nói thêm, Bạch Thiến Thiến lại không dễ dàng tha cho cô ta như vậy, vẻ mặt trào phúng nói: "Chị không biết sao Tiểu Diên lại nghĩ xấu về chị như vậy, hơn nữa chị và Ôn Hạo cũng không cần cố ý tránh tị hiềm, trước không nói anh ấy là bạn của Định Hiên, chỉ cần nói anh ấy là cấp trên của chị, cấp trên muốn chị đưa anh ấy đi dạo nhà chị, chị có thể không đồng ý sao? Nếu là cố ý gọi một người khác theo cùng, người ta sẽ nghĩ thế nào? Còn có, ở trong công ty, bởi vì công việc chị cùng anh ấy cũng đơn độc gặp mặt rất nhiều lần, nếu theo em nói, chị đi làm còn phải mang theo một người bên cạnh để tránh ngại sao?"
Trong lòng Bạch Diên lộp bộp, cô rõ ràng Bạch Thiến Thiến của hiện tại sớm đã không hề ngu xuẩn như trước, cô năng ngôn thiện biện*, đối đãi ứng phó tự nhiên, vừa không chú ý sẽ bị cô lừa vào bẫy rập, lúc này Bạch Diên tự mình hiểu lấy nói: "Là em nói sai, chị không cần chấp nhặt cùng em."
*Nói năng hung hồn, để chỉ những người giỏi tranh luận
Bạch Thiến Thiến thật đúng là lười cùng cô chấp nhặt, quay đầu đi phớt lờ cô.
Bạch Tấn Bằng thật ra không quản hai chị em này thường xuyên đối chọi gay gắt, chỉ là nghĩ đến có người bôi nhọ con gái mình trong lòng ông cực kì không thoải mái, sắc mặt ông kiên định, giọng điệu lạnh lùng nói: "Xem ra là có người không có việc gì làm muốn cùng tôi và Bạch gia đối nghịch." Lại nhìn Liêu Định Hiên nói: "Định Hiên con cùng ba tới thư phòng, ba có lời muốn nói với con."
Liêu Định Hiên đứng dậy đi theo Bạch Tấn Bằng đi thư phòng, phòng khách liền chỉ còn lại có Bạch Thiến Thiến Bạch Diên Trương Minh Diễm ba người, vì lức trước có chút gay gắt xích mích, khi ba người đơn độc gặp mặt khó tránh khỏi xấu hổ. Trương Minh Diễm cười gượng hai tiếng, đang muốn trò chuyện cùng Bạch Thiến Thiến hòa hoãn quan hệ, không ngờ Bạch Thiến Thiến lại trực tiếp đứng lên từ trên sô pha, lạnh lùng ném xuống một câu "Con đi phòng mẹ con một lát" rồi rời đi.
Trương Minh Diễm mặt nóng dán mông lạnh, đợi khi thân ảnh của Bạch Thiến Thiến biến mất ở cầu thang, bà mới lạnh lùng hừ một tiếng, vẻ mặt Bạch Diên như suy nghĩ gì đó, nói: "Mẹ không cảm thấy rất lạ sao?"
Trương Minh Diễm một bên bóc đậu phộng ăn một bên hỏi: "Lạ cái gì?"
Bạch Diên cau mày, "Vừa rồi Liêu Định Hiên thế nhưng giúp Bạch Thiến Thiến nói chuyện."
"Này có gì mà lạ?" Trương Minh Diễm căn bản không có trở thành một chuyện, "Ở phương diện nào đó Liêu Định Hiên cùng Bạch Thiến Thiến là ích lợi thể cộng đồng, dù ở trong nhà không thích nó cỡ nào, nhưng ở bên ngoài vẫn phải cho nó thể diện."
Bạch Diên bừng tỉnh đại ngộ, "Vậy à.." Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Nói cách khác Liêu Định Hiên cũng không phải vì thích Bạch Thiến Thiến mới giúp cô ta?"
Trương Minh Diễm lại như nghe được chuyện cười, trên mặt mang theo vài phần miệt thị cùng khinh thường nói: "Thích cô ta? Đầu óc Liêu Định Hiên cũng không hỏng, sẽ thích một nữ nhân hạ thuốc mình mà còn không biết kiểm điểm sao?"
Nghe đến đó Bạch Diên mới hoàn toàn thở phào, nụ cười trên mặt cô ta tràn đầy loại kiêu ngạo cùng tự đắc, "Cũng đúng, Liêu Định Hiên sao có thể thích cô ta, nói không chừng không lâu sau Bạch Thiến Thiến sẽ bị đá ra khỏi cửa nhà họ Liêu."
Bạch Thiến Thiến không biết hai mẹ con nhà này đang vui sướng khi người gặp họa, cơm nước xong thì theo Liêu Định Hiên rời khỏi nhà họ Bạch.
Ngồi xuống trên xe, Bạch Thiến Thiến nghĩ việc vừa rồi, do dự một chút vẫn là nói với anh: "Cảm ơn anh đã giúp tôi chuyện vừa nãy."
"Không có gì." Liêu Định Hiên chỉ nhàn nhạt đáp một câu.
Bạch Thiến Thiến như suy tư nhìn anh, những ngày qua thái độ của Liêu Định Hiên đối với cô càng ngày càng khiến cô nghi hoặc, sau khi suy nghĩ cô vẫn không nhịn được nói: "Tôi cảm thấy anh thay đổi."
"Hả?" Liêu Định Hiên hơi nhướng mày, ra vẻ khó hiểu nhìn cô.
Bạch Thiến Thiến cũng không nhìn anh, chỉ cúi đầu trần thuật, "Trước kia ngay cả nhìn tôi anh cũng lười nhìn một cái, hiện tại lại năm lần bảy lượt giúp tôi giải vây."
Liêu Định Hiên sửng sốt, ngay sau đó trong mắt tràn đầy ý cười nhợt nhạt, "Tôi thay đổi không tốt sao?"