Chương 44: Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu

Còn chưa tới giờ Hợi, Lục Cẩm Dao và Cố Kiến Châu đã ngủ mất. Chỉ có nha hoàn gác đêm ở lại, những người khác thu dọn một chút rồi trở về.

Khương Đường đi theo đám Lục Anh, còn mang theo một nồi lẩu, không có nồi đồng thì dùng nồi đất cũng được, trở về lại thêm vào một chút mì sợi, ăn lẩu với mì cũng ngon.

Dọc đường Lục Anh ríu rít nói không ngừng, Bội Lan chỉ nghe có bao nhiêu đồ ăn bao nhiêu thịt, trong lòng tính toán nàng ấy có thể ăn mấy chén.

Lộ Trúc và Hoài Hề đi cuối cùng, trong mắt đều là sự bất đắc dĩ. Tới phòng hạ nhân, Lục Anh và Bội Lan đi ghép bốn cái bàn lại với nhau, tạo thành một cái bàn lớn.

Có người đi rửa rau, Khương Đường phụ trách cắt thịt, tuy rằng không có kỹ thuật như cắt như cắt rau của Tôn đại nương nhưng miếng thịt vẫn được cắt khá đều.

Lò than dùng đun nước lẩu, cứ từ từ nấu. Nha hoàn của Yến Kỉ Đường có thể ăn cay một chút, Khương Đường bỏ mấy trái ớt đỏ vào nồi lẩu.

Bốn cân thịt dê, đồ ăn có củ cải trắng, cải thìa, đậu hũ, bánh khoai nghiền, khoai lang đỏ, khoai sọ.

Đồ chấm chính là món tương mè tỏi đơn giản.

Chỉ cần chờ sôi là có thể bỏ thịt vào, bỏ thịt vào xong thì lại bỏ đồ ăn vào, ăn không đủ no thì có thể trụng thêm ít mì sợi. Một đám người vây quanh lò than, đặc biệt là Bội Lan, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm vào nồi lẩu và dĩa thịt dê.

“Khương Đường ơi, bao giờ mới có thể lấy nồi xuống.” Bội Lan chưa từng ăn lẩu, trong tiệc tất niên cũng có nhiều thịt như vậy.

Khương Đường: “Sôi là có thể lấy xuống, bỏ thịt vào chờ sôi lần nữa là có thể ăn.”

Bội Lan phụng phịu mặt nói: “Vậy ta lại chờ một chút.”

Chỉ lát sau Khương Đường đã nghe được tiếng mọi người không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.

Trên bàn cơm không ai nói chuyện, Lộ Trúc và Hoài Hề là nha hoàn nhất đẳng, ngày thường ăn cơm ngủ nghỉ bất không giống các nàng. Ngoài việc bạc tiêu vặt hàng tháng không giống nhau, nha hoàn nhất đẳng còn phải lo những chuyện lớn lớn bé bé ở Yến Kỉ Đường.

Xem như là cấp trên của đám Khương Đường.

Các nàng ít khi ngồi ăn cùng nhau.

Tuy nhiên hai người này đều là người ôn hòa, chỉ cần không gây sự thì là kiểu người rất dễ nói chuyện.

Thấy nồi đã sôi nên Lộ Trúc hỏi Khương Đường: “Bây giờ có thể bỏ thịt vào sao?”

Khương Đường nhanh chóng gật đầu: “Bỏ nhiều chút, chúng ta nhiều người, mỗi người cũng không ăn được bao nhiêu.”

Bỏ hai dĩa thịt vào thì nồi lẩu không còn sôi nữa, ngược lại đã toát ra mùi vị mê hoặc lòng người, Bội Lan gấp đến mức dậm chân: “Mau chín, mau chín a.”

Bạch Vi cười nói: “Có câu nói vội vàng không ăn được đậu hũ nóng, gấp gáp không ăn được thịt dê chín.”

Một lời trêu chọc khiến cả đám bật cười.

Chờ nồi lẩu sôi lại thì mọi người vừa đùa giỡn vừa ăn thịt dê, vốn tưởng rằng món thịt dê này cũng như thịt dê hầm nhưng cho vào miệng rồi mới cảm thấy không hề giống.

Thịt dê được cắt mỏng, nấu một chút đã chín. Thịt có mùi vị của nước lẩu, tương vừng trung hòa lại vị cay như gãi đúng chỗ ngứa, ăn một miếng đã thấy ấm bụng.

Tỏi giã cùng tương vừng phủ lấy miếng thịt, món tương này chỉ dùng nấu mì đã thấy ngon, đừng nói tới dùng chấm thịt.

Nồi lẩu nhỏ người thì nhiều, lại nhúng thêm mấy lần thịt, bỏ thêm rau củ vào nấu chung, một bữa cơm ăn tới tận giờ Tý, nếu không phải ngày mai phải đi hầu hạ người khác thì hẳn là còn náo nhiệt tới khuya.

Khương Đường còn tưởng rằng xảy ra chuyện sẽ ngủ không được, nhưng đêm nay lại ngủ rất yên ổn.

Sáng hôm sau, Lộ Trúc nói nàng không cần làm cơm sáng: “Đại nương tử muốn đến chính viện.”

Lộ Trúc ngẫm lại còn cảm thấy sợ, nếu tối hôm qua xảy ra chuyện thì một người tốt như vậy đã bị hủy hoại.

Thấy xung quanh không có ai nên Lộ Trúc lại dặn dò vài câu: “Trương quản sự trộm nhẫn của đại nương tử, nhẫn là ngươi tìm được, nhớ chưa.”

Khương Đường dùng sức gật đầu.

Lộ Trúc lại hỏi: “Vậy vì sao lại tìm được Trương quản sự sau núi giả, là vì hôm qua hắn ta uống rượu nên té ngã cạnh núi giả, trùng hợp bị ngươi gặp phải?”

Khương Đường: “Đúng vậy.”

Lộ Trúc nói: “Bắt được cả người lẫn tang vật, ngươi đừng sợ, hết thảy đã có đại nương tử.”

Khương Đường nói lời cảm tạ, Lộ Trúc sờ đầu nàng: “Được rồi, mau đi đi, đừng chậm trễ việc hầu hạ chủ tử.”