Chương 43: Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chuyện này chính là như vậy.

Dựa theo tính tình của Cố Kiến Sơn thì làm sao có thể đi che chở một nha hoàn, lại còn cẩn thận như vậy.

Nếu trực tiếp giao Trương quản sự cho chính viện thì thanh danh của Khương Đường chắc chắn sẽ bị tổn hại, nếu lúc đó Trương quản sự lại cắn ngược thì không thể nào không gả cho gã.

Chỉ có vu cho Trương quản sự tội trộm đồ của chủ tử là biện pháp xử lý ổn thỏa nhất.

Đã gả vào Hầu phủ mấy năm, Lục Cẩm Dao càng hiểu rõ chuyện không có lợi ích thì sẽ không dậy sớm. Không thể nào lại vô duyên vô cớ đối tốt với người ta, tất cả đều có ý đồ.

Cố Kiến Sơn có thể có ý đồ gì chứ, có ý đồ với một nha hoàn như Khương Đường hay là có ý với đồ ăn ngon của nàng? Việc hắn để Xuân Đài đi một chuyến chỉ có một số ít người ở Yến Kỉ Đường biết chuyện, chỉ có Khương Đường tự mình biết là Cố Kiến Sơn đã cứu nàng.

Lục Cẩm Dao không biết phần yêu thích này là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Hầu môn công tử nên xứng với cao môn quý nữ, nếu Cố Kiến Sơn thành thân thì chắc chắn Trịnh thị sẽ tuyển chọn một người xứng đôi với hắn.

Còn Khương Đường thì có gì đâu.

Để một cô nương tốt đẹp như vậy đi làm thiếp sẽ bị sét đánh đó.

Lục Cẩm Dao không hy vọng Cố Kiến Châu nạp thiếp, càng biết trên đời không có nữ tử nào tình nguyện đi làm thiếp của người ta.

Tuy không hiểu biết nhiều về Cố Kiến Sơn nhưng Lục Cẩm Dao cảm thấy đây cũng không phải là mối nhân duyên tốt.

Ánh mắt của Cố Kiến Châu sáng lấp lánh, vô cùng dịu dàng: “Còn muốn hỏi gì nữa.”

Lòng Lục Cẩm Dao lạnh xuống phân nửa, nàng ấy lạnh lùng nói: “Không có, ta đói bụng, chàng kêu Lộ Trúc mang đồ ăn khuya vào đi.”

Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, có lẽ là Cố Kiến Sơn bỗng dưng tốt bụng, hoặc thấy đồ ăn Khương Đường nấu ăn rất ngon thì sao.

Cố Kiến Châu không biết vì sao Lục Cẩm Dao đột nhiên không vui, hắn đi ra ngoài gọi Lộ Trúc dọn bữa khuya lên, Lộ Trúc nhanh chóng mang vào một bát hoành thánh tương vừng.

Một chén có chừng hai mươi cái, không giống với hoành thánh trước kia, nước lèo và hoành thánh được để riêng. Trên mặt hoành thánh có chan một lớp tương, Lục Cẩm Dao không biết đây là tương gì nhưng lại ngửi được một chút hương của dầu mè.

Nàng ấy dùng đũa chấm một chút: “Thơm quá.”

Cố Kiến Châu nhanh chóng đẩy đẩy bát: “Nhân lúc còn nóng ăn nhiều một chút.”

Bên trong lớp vỏ hoành thánh tương vừng chính là món tôm bóc vỏ mà Lục Cẩm Dao thích ăn, vỏ hoành thánh được áo một lớp tương vừng ngọt ngọt. Có chút vị cay nhưng không có vị chua, Lục Cẩm Dao có thể ăn thêm mấy cái.

Lục Cẩm Dao ăn được hai cái thì buông đũa: “Chàng cũng nếm thử đi.”

Tay nghề tốt như vậy sao có thể đi làm thiếp cho người ta.

Cố Kiến Châu nói: “Nàng ăn không hết thì ta mới ăn.”

Nghe hắn nói như vậy, Lục Cẩm Dao cũng không vội vàng, nhai kỹ nuốt chậm ăn thật no, còn dư lại sáu cái, tất cả đều chui vào bụng Cố Kiến Châu.

Lúc Lộ Trúc vào thu dọn chén dĩa thì Lục Cẩm Dao đột nhiên hỏi: “Hai ngày nay người đại phòng có qua đây không?”

Lộ Trúc nói: “Trưa hôm trước lúc đại nương tử tới chính viện thì Tĩnh An bên đại phòng có tới đây, gọi một mình Khương Đường ra ngoài. Khương Đường nói là vì đại nương tử ở đại phòng ăn uống không tốt nên muốn nàng sang đó nấu ăn, Khương Đường đã nhanh chóng đuổi nàng ta đi.”

Lục Cẩm Dao cho Lộ Trúc lui xuống.

Đóng cửa lại, Lục Cẩm Dao mới nói: “Chắc là lại suy tính chuyện tốt gì đó, Khương Đường không đáp ứng nên mới bày ra mưu sâu kế hiểm như vậy.”

Cố Kiến Châu thấy Lục Cẩm Dao lạnh mặt thì vội nói: “Nàng nói vậy thì chính là vậy, đúng là không từ thủ đoạn.”

Lục Cẩm Dao lại nói: “Nàng ta muốn Khương Đường làm điểm tâm, vậy một miếng ta cũng không cho nàng ta, ta mở cửa hàng kiếm bạc đầy bồn, một văn tiền cũng không liên quan tới nàng ta.”

Cố Kiến Châu: “Tất nhiên là không liên quan, tuy chưa chia nhà nhưng chúng ta từ sống cuộc sống của mình, có liên quan gì tới nàng ta.”

Lục Cẩm Dao: “Cho dù ta có vứt thì cũng không cho nàng ta!”

Cố Kiến Châu kiên nhẫn khuyên nhủ: “Sao phải vứt, cho người ta là được, cho ta cũng được nha.”

“Được nha, Cố Kiến Châu, có phải chàng cảm thấy ta cho chàng ít bạc quá không…”

Cố Kiến Châu thật là oan uổng: “Vậy nàng cho ta thêm một lượng đi, mai ta đến thành nam mua cho nàng món gà nướng vô cùng ngon.”

Lục Cẩm Dao lúc này mới cười: “Vậy thì còn được, được rồi, hôm nay không xảy ra chuyện gì thì chính là chuyện tốt, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút.”

Sợ là có người cả đêm cũng không ngủ được.