Chương 20: Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu

Nam Hương: "Khương Đường cô nương nói là, nước kho có ba khẩu vị."

Nam Hương múc cho hai người mỗi người một chén, chủ tử rất ít ăn những thứ này nên nàng đã nếm qua mấy lần. So với bên ngoài, tàu hũ này mềm giống như nước, vào thìa liền sóng sánh muốn rớt ra, giống như bên trong bao lấy nước, nhẹ nhàng đâm một cái liền vỡ tan.

Một bát ba muỗng nước kho, Vĩnh Ninh hầu thích ăn cay nên múc thịt heo thái hạt lựu xào dầu ớt, Trịnh thị thì múc cá nhung kho giấm hương.

Bánh hành ngàn lớp cũng dùng đũa xé ra, làm xong những việc này liền thối lui đứng một bên đợi.

Chóp mũi là mùi thơm quanh quẩn, khẩu vị chua cay chọc người, nha hoàn trước khi tới hầu hạ sẽ không dùng cơm, Nam Hương Nam Tuyết đều đã đói bụng.

Vĩnh Ninh hầu nói với Trịnh thị: "Nếm thử xem."

Trịnh thị dùng thìa múc miếng nhỏ, đậu hũ vào miệng tan ra, có mùi thơm của đậu nhưng lại không có mùi tanh của đậu. Nhìn xem Vĩnh Ninh hầu nhúng bánh vào, Trịnh thị cũng nhúng một khối.

Đại hộ nhân gia ăn cái gì cũng chú trọng, gần như không nhúng đồ ăn. Nhưng mà trước kia Vĩnh Ninh hầu hành quân đánh trận, đều là ăn màn thầu, cơm nhúng vào canh mà ăn, ăn hết cơm thì đồ ăn cũng hết.

Khi ấy phải nói ăn rất ngon, hôm nay ăn điểm tâm, Vĩnh Ninh hầu lại tìm về được mấy phần cảm giác khi xưa, "Không tệ."

Trịnh thị ăn bánh, bên ngoài được nhúng mềm nhũn, bên trong lại vẫn khô vàng xốp giòn, nước canh ngấm vào trong bánh, hương vị cũng ngon, không có chút dầu mỡ nào.

Ăn xong một bát, Nam Hương lập tức múc bát thứ hai nhưng cũng chỉ múc nửa bát, vốn dĩ bát ở chính viện còn không lớn hơn bàn tay, một bát cũng không nhiều.

Ăn vị chua, khẩu vị xem như hoàn toàn được mở ra, Trịnh thị chỉ vào thịt heo thái hạt lựu xào dầu ớt, "Múc cho ta một bát cái này."

Bà là nhìn thấy Vĩnh Ninh hầu ăn mồ hôi đầm đìa, mặt cũng đỏ lên vì ăn. Ông đã ăn ba chén, đều là vị kho này, không muốn ăn vị khác.

Vĩnh Ninh hầu: "Cái này quá cay, nàng nếm thử xem có ăn được hay không đã."

Trịnh thị liền múc một muỗng nhỏ thịt  thái hạt lựu xào dầu ớt, ăn đến cuống họng cay xè, "Không được không được, quá cay, nếu như không cay thì còn có thể ăn một chút."

Vĩnh Ninh hầu ăn đến đã ghiền, cười to nói: "Lần sau làm cho nàng phần không cay, nếu không nàng bỏ ít một chút, hai vị kho trộn lại ăn cùng."

Trịnh thị nhẹ gật đầu, bà thấy Vĩnh Ninh hầu thích ăn nên bất tri bất giác ăn nhiều hơn một chút.

Vừa nói chuyện vừa từ từ ăn, sắp ăn xong, Nam Tuyết chờ đợi ở bên ngoài tiến đến nói: "Hầu gia, phu nhân, Ngũ công tử đến đây."

Trịnh thị để đũa xuống, Nam Tuyết cũng chỉ nhanh hơn Cố Kiến Sơn hai bước, vừa dứt lời người liền tiến đến.

Bên người Cố Kiến Sơn ngay cả một nha hoàn cũng không có, hành lễ với hai người, lên tiếng: "Phụ thân, con tới tìm người thương lượng một chút chuyện quân doanh."

Trịnh thị nhíu mày lại, "Cơm còn chưa ăn xong, có chuyện gì vội như vậy, chờ một lát nữa đi… Con ăn chưa?"

Cố Kiến Sơn: "Vẫn chưa."

Trịnh thị nhìn bàn, sức ăn của Vĩnh Ninh hầu lớn, trên bàn chỉ còn lại một chút tàu hũ và hai miếng bánh hành.

Trịnh thị phân phó Nam Hương, "Nhìn xem phòng bếp còn có cái gì, đem vòng tay hoa sen bằng bạc ở tầng trên cùng hộp trang sức của ta cho Khương Đường, để nàng về sớm một chút."

Mi mắt Cố Kiến Sơn run lên một cái.

Thì ra nàng tên là Khương Đường.

—— —— —— —— ——

Phòng bếp, Tôn đại nương cùng Lý đại nương tại thỉnh giáo Khương Đường cách làm tàu hũ và thức ăn kèm.

Khương Đường đều nói rõ từng cái một, Tôn đại nương cũng không nhàn rỗi, cầm nửa cân thịt heo, cho Khương Đường một bát sủi cảo nhân thịt heo đã được gói xong.

Tổng cộng mười sáu cái, vỏ mỏng nhân nhiều. Hai người này cũng không hổ là trù nương chính viện, sủi cảo rất ngon.