Chương 27: Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai

“Chị ơi, em có nhiều quần áo rồi, chị tự mua cho chị là được rồi.”

Đã chờ đợi ở thế giới này nhiều năm như vậy rồi, Tô Cẩn Du đã không còn dùng tư cách một người bàng quan đứng xem nữa, có đôi khi anh cảm thấy mình thật sự là đứa trẻ nông thôn Tô Cẩn Du.

“Cẩn Du, ngày mai em vẫn phải đi học à?” Chiêu Đệ mong đợi hỏi.

“Vâng, tối nay em phải về rồi.” Tô Cẩn Du xoa tay nhìn Lý An Nhiên.

Đang là mùa hè nên Lý An Nhiên không muốn qua đêm ở nông thôn. Vì chị ấy nghĩ rằng ngủ lại sẽ phải ngủ ở nhà bà nội Tô, đây là chuyện khủng bố nhất mà Lý An Nhiên phải chịu.

Nhà bà nội Tô có một loại côn trùng tên là du diên, nó là loài côn trùng có đốt, nhìn giống con rết nhỏ, màu nâu đỏ, xúc giác và chân rất nhỏ, sống ở môi trường ẩm thấp. Ở nông thôn rất nhiều côn trùng thế này, ở đây gọi nó là dây xâu tiền, khi trời vừa tối, con to con nhỏ chạy vào nhà nhìn như kiến bò. Điều khiến người khác khó xử là bà nội Tô khô cho đập nó, có lần có một con dây xâu tiền bò lên giường, Tô Cẩn Du muốn đập nó nhưng mà bị bà nội Tô ngăn cản một cách quyết liệt.

Chuyện này còn chưa tính là gì, bà nội Tô còn dùng hai tay bưng con dây xâu tiền đến chỗ an toàn.

Đối với bà nội Tô mà nói, dây xâu tiền là đại diện cho tài phú, vào nhà càng nhiều càng tốt.

Tô Cẩn Du không sợ, loại côn trùng này tuy vừa dài vừa ghê, nhưng mà nó là loại côn trùng có ích, có ăn kiến gián và muỗi, loại côn trùng này cũng rất mẫn cảm, khi gặp người thì nó sẽ sợ, không dám bò lên giường, trừ khi nó thấy loài côn trùng khác rồi nhảy lên bắt mà thôi.

“Em lại không ở nhà…” Chiêu Đệ cảm thấy mất mát, bây giờ chị cả đã lập gia đình, chị hai và chị ba ra ngoài làm công, Cẩn Du cũng chẳng ở nhà, chỉ còn lại mình chị ấy.

“Chiêu Đệ, khi nào em lên nhà chị chơi đi, chị dẫn em ra công viên chơi.” Lý An Nhiên đã lớn rồi, trước đây vài năm còn chê họ hàng thân thích ở nông thôn, bây giờ thì không.

“Được! Được chứ! Đợi đến khi nghỉ hè em sẽ lên chị chơi!”

Sau khi ăn cơm trưa xong thì Tô Tuyết chui vào một góc rồi ngủ thiếp đi, chị ấy đến đây trước một ngày, ngồi xe lửa cả đêm, động gối thì ngủ, thậm chí còn ngáy nhè nhẹ.

Lý An Nhiên bị cô Út gọi đi, Chiêu Đệ cũng chạy vào phòng chị ấy đọc sách, chỉ còn lại Tô San và Tô Cẩn Du ngồi ngay ngốc trong phòng, chẳng ai nói câu nào.

Nhưng mà cũng chẳng có gì đáng nói, người ta nói cách 3 tuổi thì tư tưởng đã khác nhau rồi, Tô San và Tô Cẩn Du đâu chỉ cách 3 tuổi.

“Chị ba, hay là chị cũng chớp mắt chút đi, hôm qua ngồi xe lửa cả đêm rồi đúng không.”

“Chị không buồn ngủ, em ngủ đi, chị ra ngoài một lát.” Tô San lấy từ trong túi ra một cái hộp đen, nhìn cái hộp có vẻ là quà tặng gì đó.

Không cần nói cũng biết là tặng cho ông cụ sau nhà. Ông cụ này đã dạy cho Tô San không ít thứ, nào là thư pháp nào là những cấp bậc lễ nghĩa, phàm là những gì ông cụ biết thì đều tận tâm tận lực dạy cho Tô San, Tô San cũng coi ông ấy như ông nội của cô ta.

“Con trai lớn.” Cha Tô vội vàng đi vào phòng, vừa gọi vừa ôm Tô Cẩn Du lên, sau đó lập tức thả xuống: “Haiz, bế không nổi nữa rồi.”

“Cha đi đâu thế?”

“Hôm nay lễ cúng sao, cha đi tập trung với mọi người, mua một ít trứng gà và hạt kê, con đưa đến cho chị cả đi.”

Tô Cẩn Du gật đầu, lấy thứ ở trên bếp lò rồi mang đi.

“Đi chậm thôi.”

Sau khi Tô Cẩn Du đi đến nhà trước thì hối hận. Hóa ra đây là nguyên nhân cha anh không muốn lên, có rất nhiều người ngồi ở đây, trong đó có hai phụ nữ trung niên, là người nổi danh bà tám ở 10 dặm 8 thôn, nghề chính là mai mối.

“Bác cả, thím, bác hai…” Anh chào hỏi lần lượt một vòng, Tô Cẩn Du vội vàng mang đồ vào trong, không dám ở lại thêm một giây. Có thể coi là chạy như đi trốn vậy đấy.

“Ai ui, họa sĩ nhỏ của chúng ta lên thành phố lớn vẽ tranh.”

“Xem đứa nhỏ thành này, Bắc Kinh, Thượng Hải cũng đã từng đi, lại còn đạt được giải quán quân toàn quốc.

“Bla bla…”

Trái tim Tô Cẩn Du như tro tàn. Nhìn xem, cả phòng ai ai cũng khen anh. Loại chuyện này mỗi năm Tô Cẩn Du trải nghiệm hơn 7-8 lần, nói thật chứ, rất phiền luôn đó.

Ví dụ như chuyện quán quân toàn quốc này, anh vừa đến nhà bà nội Tô, nếu nhà bà nội Tô có khách, thì khách chắc chắn sẽ nói: “Ui da, Cẩn Du, đúng là Cẩn Du rồi, lợi hại lắm nha, vậy mà được đi Bắc Kinh, còn ẵm cả giải quán quân toàn quốc.”

Sau đó Tô Cẩn Du sẽ nhìn khách rồi cười: “Tạm thôi ạ, tạm thôi ạ.”