Chương 23: Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai

Hầy, người sợ nổi danh heo sợ mập, Tô Cẩn Du không hiểu sao cảm thấy sau này không tốt đẹp gì.

Nhưng nhìn khuôn mặt vui vẻ tươi cười của Tiểu Chiêu Đệ, Tô Cẩn Du lại cảm thấy đáng giá, sang năm mở quỹ, Tiểu Chiêu Đệ có thể đi học, ngồi ở nơi mà cô ấy tâm tâm niệm niệm, phòng học rộng rãi mát lạnh.

Cơm tối ăn ở nhà Tô Cẩn Du, một đám người đến, mẹ Tô làm trọn vẹn hai bàn cơm, còn cố ý thịt hai con gà, mua hai con cá, từng nhà cho mượn một giỏ trứng, tất cả đều xào, cơm so với năm rồi phong phú hơn.

Người lớn trẻ con ngồi đủ hai bàn, phần người lớn ngồi bàn ăn phong phú hơn, Tô Cẩn Du làm đại công thần, đương nhiên được ngồi bàn kia.

Trên bàn cơm bà nội Tô khen ngợi Tô Cẩn Du mãi, tuy bác hai với thím hai hùa theo đồng tình nhưng nhìn mặt họ lại không thoải mái cho lắm. Bọn họ nghĩ rằng, nếu con của họ là đứa trẻ được lên thành phố học, thì giờ phút này quán quân toàn quốc có khi là Cẩn Nhân hoặc Cẩn Nghĩa.

Ăn no uống say, bàn phụ nữ con gái cũng ăn xong, Tô Cẩn Du bị bà nội ôm mãi không buông, anh phải ngồi nghe bọn họ lải nhải chuyện trong thôn.

Có bà cụ đã 70 tuổi, mặc các chứng bệnh già, nửa đêm cứ dậy đi vệ sinh mãi, đã vậy còn phải đi cùng cháu trai, đột nhiên nửa đêm trúng gió, nằm liệt giường mấy tháng trời, nhưng mà con trai con dâu lại mặc kệ, cứ thế mà mất tại căn nhà cũ nhỏ bé.

Bà nội Tô cảm thán một câu: “Người ta nói bệnh lâu mới biết ai là đứa con có hiếu, nhưng mà chưa được bao lâu đã bị bỏ rơi.”

Nhìn tinh thần bà nội Tô sa sút, bác hai vội vàng tìm một câu chuyện khác để nói.

Thôn bên cạnh có một quả phụ, khi vừa kết hôn không bao lâu thì chồng mất, quả phụ này rất xinh đẹp, trước cửa nhà luôn có người độc thân lượn lờ qua lại, nổi danh có Nhị Ma Tử, ban ngày thì đi nhìn lén người ta, quả phụ rất tức giận, nhưng không thể nào bắt hắn ta lại, sau đó cô ấy mang một con chó trở về, đặt tên nó là Nhất Hung, khi thấy Nhị Ma Tử thì sủa loạn cả lên, hận không thể cắn nát mông hắn ta.

Hai ngày trước là như vậy, con chó kia đuổi Nhị Ma Tử chạy rất xa, đuổi đến tận thôn bên này, Nhị Nha Tử cắn răng nhào lên trói con chó này lại, vì chuyện này mà tay bị cắn.

Không ngờ sau khi Nhị Ma Tử mang con chó về, quả phụ thấy vết thương của hắn ta thì đau lòng, đưa hắn ta đến bệnh viện trên huyện châm cứu, hai người vô tình trở nên tốt hơn rất nhiều, hay ho hơn nữa là khi con chó kia thấy Nhị Ma Tử thì không cắn loạn nữa.

Nghe mấy chuyện này thì Tô Cẩn Du thấy buồn ngủ, anh nằm trên gối, híp mắt nhìn một phòng toàn người rồi ồn ào, bất tri bất giác ngủ mất tiêu.

Trước khi ngủ quên thì anh đang nghĩ, tình yêu chỉ có một vòng tuần hoàn như thế, đây mới thật sự là nông thôn.

Tô Cẩn Du vừa mở mắt ra, là một buổi sáng nào đó năm 1996.

Hàm răng của anh rụng vài chiếc, rồi lại mọc vài chiếc, Tô Cẩn Du đã 13 tuổi, thời gian trôi qua phảng phất như mộng cảnh lại rất chân thật, mà giấc mộng này anh mơ mãi chưa tỉnh, có thể cả đời này anh cũng không tỉnh lại, cứ tiếp tục ở trong mộng cảnh này cho đến hết đời.

“Tô Cẩn Du! Thằng ranh con! Em ra đây cho chị!”

“Lý An Nhiên! Cẩn Du là ranh con thì mẹ là gì! Con có nói chuyện đàng hoàng được không hả! Con là gì hả! Mẹ bực quá đi mất! Mẹ một lòng một dạ muốn dạy dỗ con thành thục nữ, thế mà con chẳng có dáng vẻ của một cô gái đang có gì cả!”

Cô nhỏ thở hổn hển giọng nói từ ngoài truyền vào, khi Tô Cẩn Du mở cửa, anh không còn là cậu nhóc bé nhỏ năm đó nữa, cao lớn hơn, cùng gầy hơn, nhưng gương mặt vẫn hơi bụ bẫm, vẫn ngây thơ như vậy.

“Cô Út, con lỡ tay làm rơi băng cassette của chị ấy…”

Khi nói đến hai chữ băng cassette thì Tô Cẩn Du càng nhấn mạnh thêm.

Cô Út nhìn băng cassette bị hỏng của Lý An Nhiên, hắng giọng một tiếng: “Chuyện nhỏ thế này, chỉ là một cái băng cassette, đâu có ai cố ý, em trai con còn nhỏ, nó không hiểu gì mà.”

Lý An Nhiên nghe thấy không đúng lắm: “Mẹ, băng cassette là mẹ làm hư đúng không? Mẹ để Cẩn Du chịu oan ức, con biết ngay mà, có cho Cẩn Du 10 lá gan nó cũng không dám vào phòng con! Đã vậy còn để lại cái băng cassette hư tại phòng, mẹ đền cho con đi!”