Chương 16: Xuyên Thành Em Trai Nữ Chính Thì Có Gì Sai

Cả cuộc đời của cô ta, trước năm 18 tuổi phải hầu hạ em trai em gái, một bộ quần áo mới cũng không có, không được ăn một bữa no. Cô ta bắt đầu phục vụ mẹ chồng từ năm 18 tuổi, chưa một ngày nào được nhàn hạ, cũng chẳng có ngày nào được yên thân. Cô ta ly hôn với chồng năm 31 tuổi thì lại phải sống kiếp ăn nhờ ở đậu tại nhà họ hàng, ngày ngày bị họ mắng nhiếc. Trong khoảng thời gian tối tăm này, Lâm Dược, người đem tới sự dịu dàng và hy vọng cho cô ta lại bị em trai cô ta hại chết. Cuối cùng, cô ta còn phải nhận tội thay cho nó.

Tô San quay đầu nhìn đứa bé ngồi co ro trên cái ghế đẩu nhỏ, gương mặt nhỏ trắng nõn mềm mại, đôi mắt tròn xoe trong vắt lấp lánh sáng như sao, trông vô cùng hoạt bát đáng yêu.

Thằng bé giống như vị thần tình yêu Cupid trong truyện cổ thần thoại Hy Lạp, cầm cây cung vàng cùng mũi tên thần trong tay, vì bị bịt mắt mà bắn tên loạn xạ. Vậy mà vẫn có thể đem tới cho người ta thứ tương tự như mật ngọt.

Tô Cẩn Du cảm giác có người đang nhìn chằm chằm anh, nhưng nếu dùng ánh mắt kiểu này để nhìn anh thì chẳng cần nghĩ cũng biết là ai.

Tô Cẩn Du xoa xoa bụng, ngẩng đầu lên nói với Nhị Ni: “Chị ơi, em đói.”

Nhị Ni bật cười, cô vỗ cái bụng nhỏ của anh: “Có phải trong bụng em có giun không, cả ngày chỉ biết ăn thôi.”

Lý Ứng Hiếu cũng thấy thú vị, làm sao một đứa trẻ lại ăn nhiều thế được, anh ấy nhớ lúc mình còn nhỏ... Thôi bỏ đi, chẳng nhớ nổi nữa.

Có gì mắc cười đâu, phải ăn nhiều thì mới cao lên được chứ. Trước đây anh không biết đến đạo lý này, không chịu ăn uống đàng hoàng, cả ngày chỉ biết gặm mì gói. Năm anh 18 tuổi cũng chỉ cao có 1 mét 7, Tô Thư Nhan còn cao gần bằng anh nữa kìa.

Dù không giải thích được, nhưng giờ anh đã có thêm một cơ hội nữa để trưởng thành. Anh chẳng có mơ ước lớn lao kiểu lật đổ Nhật Bản hồi sinh Trung Quốc gì gì đó, cũng chẳng có khát vọng đổi đời hay đưa tên tuổi mình ghi danh vào sử sách, anh chỉ muốn được trải nghiệm cảm giác của người có chiều cao vượt trội mà thôi.

“Ứng Hiế , đưa em trai tới gian phía đông chơi chút đi.”

“Con biết rồi!”

Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là ý của bà nội rồi.

“Bà ơi ~” Đây cũng không phải lần đầu tiên Tô Cẩn Du gặp bà nội Tô, anh đã từng tới đây. Bà nội Tô đối xử với anh rất tốt, ôn hòa dịu dàng giống như cầm trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan vậy.

Bất kể bà là người xấu tính đến mức nào thì đối với anh bà vẫn là người tốt.

Tô Cẩn Du ngoan ngoãn ngồi trên đùi bà, vô cùng dễ thương, Lý Ứng Hiếu cũng ngồi cạnh bà nội Tô trên ghế đẩu.

Nhìn 2 cháu trai, bà nội Tô vui vẻ cười cong mắt. Bà vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cẩn Du, yêu thích vô cùng: “Đứa nhỏ nhà ta lại mập lên rồi.”

Ăn nhiều thì đương nhiên phải mập chớ.

Tô Cẩn Du dành nửa tháng này liên tục ăn ăn ăn, sắp ăn sập nhà cô út luôn rồi.

“Mẹ, con muốn đón Tô Cẩn Du lên thị trấn nuôi dưỡng. Thằng bé có năng khiếu hội họa nên con muốn bồi dưỡng nó thật tốt. Biết đâu sau này Tô gia chúng ta sẽ có một cậu sinh viên đại học.”

Bà nội Tô không hiểu năng khiếu hội họa là gì, nhưng bà hiểu rõ mấy chữ sinh viên đại học. Bà cười nói: “Cũng được, cái nơi khỉ ho cò gáy này thì làm gì có tương lai chứ, còn không bằng lên thị trấn.”

Cô út hơi ngập ngừng: “Chỉ là không biết anh cả cùng chị dâu bọn họ có chịu đồng ý hay không...”

“Sao lại không đồng ý chứ. Lên thành phố tốt cho đứa nhỏ đến vậy, cô út như con chẳng lẽ còn không lo nổi chi phí nuôi cháu trai mình chắc.”

“Ứng Hiếu, đi lấy cho mẹ chút nước.” Sau khi đuổi khéo con trai đi, cô út lại từ từ nói: “Đương nhiên con phải giúp đỡ gia đình rồi. Tô gia chúng ta chỉ có ba cậu quý tử là Cẩn Nhân, Cẩn Nghĩa, Cẩn Du. Cẩn Nhân, Cẩn Nghĩa quá yếu, đầu óc cũng không linh hoạt chỉ như đứa trẻ lên ba. Con cũng chẳng mong ngóng chúng nó trở thành người có thành tựu gì. Cẩn Du thì khác, sẽ có ngày thằng bé làm rạng rỡ tổ tông. Con đang nghĩ nếu bồi dưỡng thằng bé thật tốt, cuộc sống của nó sau này sẽ ngày một tươi sáng, con đi đường cũng càng có mặt mũi hơn.”

Cô út nói vậy chẳng qua cũng chỉ vì sợ nhà anh hai đến kiếm chuyện. Cô ấy cũng có lòng riêng, từ nhỏ đến lớn anh cả luôn là người đối xử với cô ấy tốt nhất. Đừng thấy anh cả ngày thường lầm lì ít nói, chỉ cần có đồ ăn ngon liền đem về cho cô. Anh cũng luôn chẳng nói chẳng rằng xông vào bảo vệ cô khi cô bị người khác bắt nạt. Giờ đây gia cảnh nhà anh cả không tốt, lại chỉ có mỗi một đứa con trai, bất luận thế nào cô ấycũng không thể ngồi yên mặc kệ được.

Bà nội Tô vừa nghe được mấy chữ làm rạng rỡ tổ tông thì đã đồng ý luôn rồi: “Được, nhà anh cả con bên kia mẹ sẽ qua nói chuyện. Mẹ không tin, nó không nhìn ra được phải làm thế nào mới tốt cho con trẻ.”

Cô út hài lòng mỉm cười, chuyện này cứ quyết định như thế đi.

Tô Cẩn Du bất lực mím môi, cứ cái đà này, bọn họ thật không định cùng người trong cuộc là anh bàn bạc thêm một chút sao.

“Dương Hiểu Lệ, chị làm gì đấy!”

“Mẹ đi xem thử, rốt cuộc có chuyện gì!”

Tiếng ồn huyên náo truyền đến từ gian phòng phía tây làm bà nội Tô khó chịu nhăn mày: “Mấy đứa ranh con này làm gì vậy!”

Cô út có chút khó hiểu: “Hiểu Lệ cũng ở đây ạ?”

“Đừng nhắc nữa, dì hai con bị bệnh rồi, chị với anh rể con còn phải đi làm nên gửi Hiểu Lệ qua đây. Con nha đầu này được hai đứa nó nuông chiều quen rồi, tính tình không tốt lắm.”

Cô út giần giật khóe miệng, chuyện này cô ấy từng gặp qua.

Tô Cẩn Du càng nghe càng thấy không ổn, vội vàng chạy theo bà cùng cô sang bên đó xem thử.

Quả đúng như dự đoán, Dương Hiểu Lệ tỉnh dậy đúng lúc cô Út nói Tô Cẩn Du cùng những người khác vừa tới gian phòng phía Tây, cô ấy nói vài câu với Nhị Ni, quay đầu lại thì trông thấy cái túi vải Tô San vẫn ôm khư khư trong lòng, cô ta nổi lòng hiếu kỳ nên giả vờ hỏi: “Trong túi em có gì thế?”

“Quần áo thôi.” Câu trả lời của Tô San rất bình thường, đi chơi xa về nhà, trong túi đương nhiên chỉ toàn quần áo rồi. Nhưng Dương Hiểu Lệ lại không nghĩ thế, cô ta nghĩ Tô San lên thị trấn chơi đương nhiên là được cô Út mua quần áo mới cho, có khi còn mua thêm mấy cái kẹp tóc nữa.

“Để chị xem thử nào.”

Tô San cũng không ngốc, nếu thật sự đem ra cho Dương Hiểu Lệ xem thì sẽ lộ mất, 20 ngàn đồng kia có khi không dấu nổi nữa, việc bị cướp hết tiền cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi: “Có gì để xem đâu.”

Không thể để Dương Hiểu Lệ nhìn thấy được.