Mới nãy còn uể oải mà giờ đã hăng hái quá nhỉ?
Lục Từ dùng lực không nhỏ, nếu không phải Tô Kiều cũng là một người biết võ, nói không chừng lúc này đã bị cậu đánh ngất đi rồi.
Cậu thiếu niên cúi xuống, áp vào má cô, môi cậu cách chính ngón tay cậu mà cọ qua mặt cô, sau đó vùi sâu mặt vào cổ cô, cố gắng ngửi tuyến thể của cô qua miếng dán pheromone.
Tô Kiều thử động đậy một chút, ngay lập tức cô cảm thấy ở chỗ eo bụng mình có chút lạnh lẽo.
Không phải chứ.
Trên người cậu giấu đến hai con dao?
Cậu thiếu niên tràn đầy tính uy hiếp, lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt của Tô Kiều, gây ra cảm giác đau đớn.
Lần sau cô nhất định phải kiểm tra người Lục Từ cho kĩ mới được.
Tô Kiều thở phì phì mà nghĩ, phải lột sạch mà lục soát!
Mùi pheromone trên miếng dán nguỵ trang được trộn lẫn với mùi pheromone của chính Tô Kiều.
Có vẻ như cậu thiếu niên không thích mùi của miếng dán nguỵ trang pheromone cho lắm, cậu vươn hàm răng sắc nhọn của mình ra, cắn một ngụm rồi lưu loát mà xé nó ra.
Không có miếng dán nguỵ trang, mùi pheromone của Tô Kiều ngay lập tức tràn ngập, không ngừng dây dưa với pheromone của Lục Từ trong không khí.
Hô hấp của Tô Kiều cũng trở nên dồn dập theo, cô khó khăn nuốt nước miếng, bàn tay đặt trên eo Lục Từ đột nhiên siết chặt.
Quả nhiên... Rất nhỏ.
Khi đôi môi của cậu thiếu niên áp vào tuyến thể của cô, Tô Kiều phát ra một tiếng ngâm nga như bị bóp nghẹt.
Giống như là bị giọng nói này kích thích đến, động tác của cậu thiếu niên bỗng trở nên lỗ mãng hơn.
Cậu mở miệng cắn lên tuyến thể của Tô Kiều.
Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.
Tô Kiều bị đau, đưa tay ra ấn vào sau gáy Lục Từ, nhìn có vẻ như đang nhẹ nhàng an ủi, nhưng thực ra là cô đang lấy thế để dùng lực.
Mười ngón tay của cô mảnh khảnh, cứ thế luồn vào bên trong mái tóc đen mềm mại của cậu thiếu niên.
Ngay sau đó, cô đột nhiên giơ tay lên, đập đầu Lục Từ vào thành giường dày nặng.
"Cộp" một tiếng, cậu thiếu niên mất hết sức lực, ngất đi.
Đầu ngón tay của Tô Kiều run rẩy xoa xoa trên tuyến thể của mình, cả người cô tê rần.
Có máu dính trên lòng bàn tay cô, đó là do bị Lục Từ cắn ra.
Không thể nào đánh dấu trên tuyến thể của Alpha được, hơn nữa nó cũng không mẫn cảm như của Omega.
Có lẽ là do gien trời sinh của Alpha quấy nhiễu, khi Tô Kiều bị Lục Từ cắn tuyến thể, cô cũng không hề có cảm giác nguy cơ.
Bởi vì cô biết rằng Lục Từ không thể đánh dấu cô.
Nhưng nếu đổi lại thì sao?
Tô Kiều quay đầu nhìn qua Lục Từ - người lúc này dù đã ngất đi nhưng vẫn cau mày như cũ.
Phần dễ bị tổn thương nhất lại bị những kẻ khác thèm muốn, vĩnh vieenc phải sống như một con mồi bị săn đuổi.
Tô Kiều nhặt con dao găm rơi trên giường lên, khi nhìn thấy khuôn mặt bê bết máu của Lục Từ, sự tức giận trong lòng cô cũng dần tan đi.
Cô xoa gáy đứng dậy, rời khỏi phòng ngủ, dặn dò ông bác sĩ nhớ chăm sóc cho cậu thật tốt.
"Cô chủ, ở chỗ đó của cô..." Bác sĩ gia đình nhìn thấy một chút máu rỉ ra từ kẽ giữa các ngón tay của Tô Kiều.
“Không sao.” Một tay của Tô Kiều vẫn đè xuống sau gáy, trong lòng cô lúc này vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.
Cô dùng tay còn lại che đi mũi miệng mình, nhưng mùi pheromone của Lục Từ trong cơ thể cô vẫn theo dòng máu tuỳ ý chảy ra, giống như con kiến đang gặm nhấm máu thịt cô vậy.
Đó là cậu, chẳng khác gì thuốc độc của cây anh túc cả. Cố gắng kháng cự lại nó, nhưng lại không thể rời bỏ nó.
Cuối cùng, để rồi bị cuốn theo nó, cùng nó rơi vào những ham muốn vô bờ vô bến.
Đây là cảm giác bị ảnh hưởng bởi một Omega sao?
Lục Từ nói không sai, Alpha đều là dã thú.
Bao gồm cả cô.
"Tôi đi trước đây."
*
Kỳ phát tình của Lục Từ kéo dài mười ngày.
Trong mười ngày này, chỉ có một bác sĩ gia đình Beta ở bên cạnh cậu. Ông ấy nói, cô chủ nhà ông ấy bảo ông ấy chăm sóc cho cậu.
Một tay của ông bác sĩ bị treo lên, thái độ cũng không được tốt lắm.
Lục Từ hạ tầm mắt của mình xuống, sau đó thờ ơ bỏ qua một bên.
Ông bác sĩ: …
Trong căn biệt thự trống trải, pheromone thuộc về một người khác đã được dọn dẹp rất sạch sẽ.
Lục Từ mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng, nơi vạt áo có thêu hai chữ [SQ]. Thắt lưng lỏng lẽo, lộ ra thân hình thiếu niên mảnh khảnh của cậu. Cậu đứng trước cửa sổ, nhìn ánh nắng mặt trời chói chang, có cảm giác như mình đã trải qua mấy đời.
"Cô chủ của ông là ai?"
Vết thương trên đầu lưỡi cậu còn chưa lành. Một phát cắn xuống kia của Lục Từ rất tàn nhẫn, bởi vậy cậu mới có thể duy trì được sự tỉnh táo của mình cho đến khi xé miếng dán pheromone sau gáy cô xuống.
"Là cô chủ Tô Kiều."
Ông bác sĩ rời đi.
Lục Từ mở bàn tay đang siết chặt của mình ra, nơi đó có một miếng dán pheromone đã qua sử dụng.
Mùi mằn mặn ướt át của nước biển vẫn còn tàn lưu trên đó.
Lục Từ nghiêng đầu nhắm mắt lại, cậu đang hồi tượng lại mùi pheromone mãnh liệt khi mình cắn xé miếng dán nguỵ trang sau gáy cô ra.
Dịu dàng và mạnh mẽ, giống như một đám mây mềm mại bao lấy từng cái gai của cậu.
Tìm được rồi.
Lục Từ cuộn mình nằm ngã ra giường, một tay nắm chặt ga trải giường.
Là cô ấy.