Bác sĩ gia đình là một Beta thư sinh, ông ấy dùng cả hai tay để ôm lấy Lục Từ, dùng hết sức lực thì hồi bú sữa của mình, nhưng chân Lục Từ vẫn lê lết trên mặt đất, còn có xu hướng dần dần khụy xuống nữa.
Cũng vì tư thế này mà quần áo quanh eo Lục Từ bị cuộn lên trên.
Khoe ra một đoạn eo thon trắng nõn.
Sáng bóng, đẹp đẽ chẳng khác gì ngọc thạch trân châu.
Tô Kiều theo bản năng mà che lại miệng và mũi mình.
Cô tự thấy bản thân mình không phải là loại người sắc dục huân tâm, nhưng không biết vì sao, hiện tại cô không có cách nào rời mắt khỏi người Lục Từ cả.
Nếu không phải là vì vừa rồi đã tiêm thuốc ức chế, lúc này có lẽ cô đã bóp chặt lấy eo Lục Từ, sau đó... Cắn vào sau gáy cậu.
Tô Kiều bị chính suy nghĩ của mình doạ cho hết hồn.
"Giao cho ông đấy."
Cô gái xoay người, vội vàng rời đi.
*
Tô Kiều ngồi ở cửa biệt thự để bình tĩnh lại.
Khi cô đọc tiểu thuyết, cô đã phỉ nhỏ đám cặn bã F4 cầm thú kia đến mức nào, bây giờ khi bản thân cô đã được tự mình trải nghiệm sự ảnh hưởng như thấm vào xương tủy này của pheromone, cô mới phát hiện ra rằng để kiểm soát được bản năng là một chuyện không hề dễ dàng.
Tất nhiên, điều này cũng không thể tẩy trắng được cho những gì đám cặn bã F4 kia đã làm với Lục Từ.
"Cô chủ, cô chủ!"
Bên trong đột nhiên vang lên giọng nói của ông bác sĩ gia đình Beta.
Tô Kiều nhanh chóng đẩy cửa đi vào trong nhà.
Quần áo của cậu thiếu niên xộc xệch, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt ửng đỏ bất thường, còn cậu thì đang nhào người về phía cô.
"Lục Từ!"
Tô Kiều đưa tay ra đỡ lấy cậu.
Lục Từ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cậu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt của Tô Kiều. Lục Từ dùng hết sức mà bắt lấy cánh tay cô.
Ông bác sĩ gia đình chạy tới, Tô Kiều nhìn thấy vết máu tươi trên quần áo của ông ấy.
"Làm sao vậy? Cậu ấy bị thương à?" Tô Kiều vội vàng kiểm tra xem trên người Lục Từ có vết thương nào không.
Rõ ràng nhất là vết máu chỗ bị cào ra ở tuyến thể sau gáy.
Có lẽ là để giữ cho bản thân cậu tỉnh táo, nên Lục Từ mới có thể xuống tay tàn nhẫn với chính mình như vậy.
Ông bác sĩ gia đình tủi thân vô cùng: "Là tôi bị thương."
Ông ấy xắn tay áo của mình lên, để lộ cánh tay bị cắt một đường máu.
Tô Kiều cúi đầu, nhìn thấy con dao nhỏ đã bị gãy trong tay Lục Từ.
Lại nhìn qua cánh tay bị rạch đến tứ tung ngang dọc của cậu.
Xem ra là cậu dùng con dao đó tự cắt đi mấy dây ruy băng, sau đó thừa dịp ông bác sĩ không chú ý thì đâm ông ấy một dao rồi tự mình chạy trốn xuống đây.
Người trong vòng tay cô mặc dù đang trong trạng thái phát tình, nhưng sức lực vẫn rất mạnh.
Một tay Tô Kiều siết chặt cổ tay cậu rồi giật lấy con dao từ tay cậu ra.
"Buông tôi ra..." Giọng Lục Từ nghẹn ngào, thần trí đã không rõ ràng, chỉ một lòng muốn chạy trốn đến một chỗ không người, như vậy thì trong tiềm thức cậu mới có thể cảm thấy an toàn.
Hơn nữa, để giữ cho mình tỉnh táo, Lục Từ còn tự cắn cả đầu lưỡi của mình nữa.
Máu cứ thế chảy ra từ miệng cậu, làm Tô Kiều nhìn thấy mà nhíu chặt mày.
Cô vươn tay ra bóp chặt gò má Lục Từ, dùng hai ngón tay banh môi và răng của cậu ra, dùng sức để đẩy ngón tay vào, không để cậu tự làm hại mình nữa.
Đầu ngón tay của cô gái gần như chạm tới cổ họng cậu.
Lục Từ không thể nuốt bình thường được.
Bác sĩ gia đình rất nhanh tay nhanh mắt mà ân cần đưa qua một cái khăn tắm.
Tô Kiều nhét cái khăn vào trong miệng Lục Từ, sau đó lấy thuốc ức chế từ tay ông bác sĩ rồi nhanh chóng tiêm vào sau cổ Lục Từ.
Cậu thiếu niên bị đau, thế là lại giãy giụa một hồi.
Tô Kiều giam cầm cơ thể cậu, đồng thời giải phóng pheromone của mình ra.
Mùi pheromone quen thuộc lan tỏa trong không khí, vốn Lục Từ còn đang vô thức giãy dụa, cũng từ từ bình tĩnh lại.
Cậu dựa vào vai Tô Kiều, cắn chặt cái khăn tắm trong miệng, hai má phồng lên, giống như một con chó săn nhỏ đã được thuần hóa.
Trên đầu ngón tay rũ bên người của Tô Kiều chầm chậm có máu chảy xuống.
"Cô chủ, đã ổn rồi."
Cả người ông bác sĩ toát cả mồ hôi lạnh lần mồ hôi nóng.
"Làm phiền ông rồi. Ông đi xử lý vết thương đi."
Tô Kiều bế Lục Từ lên, đưa cậu lên tầng hai.
Cô đặt Lục Từ vào trong căn phòng ngủ của mình ở trên tầng hai.
Cậu thiếu niên bị thả lên trên chiếc giường mềm mại rộng rãi, Tô Kiều vừa quay người, định rời đi thì phía sau đột nhiên truyền đến một lực, trực tiếp bắt lấy gáy cô, ném cô xuống trên đệm giường.
Chiếc giường thực sự rất mềm mại, Tô Kiều bị lún xuống đó, trong chốc lát mới phục hồi tinh thần lại.
Lục Từ ngồi quỳ ở trên người cô, một bàn tay dùng sức đè trên mặt cô, sức cậu rất lớn, ghì cô đến là gắt gao.
Đôi mắt cậu thiếu niên tràn ngập ướt át và điên cuồng, chăm chú nhìn không chớp mắt vào cổ cô.