Chương 4: Chương 4

Cũng may là sứ thần Đan Tăng vừa thông thạo tiếng Hán, vừa biết tiếng Ô Nhĩ: “Công chúa, từ nay về sau người sẽ sống ở đây.”

Trướng bồng hơi giống nhà bạt của người Mông Cổ, rộng khoảng 20 mét vuông, bên trong có giường, bàn ghế, trên đỉnh trướng bồng treo một cái chậu sắt, chắc là nơi để đèn.

Mặt đất được trải bằng vải nỉ và thảm, người dân Ô Nhĩ chuyên chế tạo đồ bằng lông thú nên không có chút mùi tanh, trông rất sạch sẽ và thoải mái.

Chỗ ở không tệ, nhưng Dung Xu vẫn hỏi một câu: “Vương của các ngươi đâu?”

Sứ thần phiên dịch lại cho Ni Mã nghe, Ni Mã suy nghĩ một chút, vẫn truyền đạt ý của vương lại: “Vương thượng bận rộn nhiều việc, bảo ta truyền lời với công chúa rằng nếu không có việc gì thì đừng đến quấy rầy ngài, ngài sẽ không bị nữ nhân Đại Sở dụ dỗ đâu.”

Đan Tăng: “…”

Ni Mã: “Mau nói cho nàng ấy nghe đi.”

Hai người nhìn nhau chằm chằm, khóe miệng sứ thần giật giật, suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: “Vương thượng bận rộn nhiều việc, nếu có thời gian, nhất định sẽ tới gặp công chúa, mong công chúa thông cảm cho.”

Dung Xu: “Bổn cung hi vọng vương thượng đặt quốc sự lên hàng đầu, nếu như không có việc gì khác thì các người có thể lui xuống rồi.”

Sứ thần và người đàn ông cao lớn từ trong trướng bồng đi ra, vẻ mặt của Kim Đình cùng Ngọc Giai lo lắng chạy tới, nhưng cũng không dám nói lời nào, sợ làm Dung Xu đau lòng.

Dung Xu xoa xoa cổ: “Mau cởi giá y ra đi, mão trên đầu nặng muốn chết, cái giường này, bàn ghế này... đổi hết tất cả đi.”

Kim Đình Ngọc Giai gật đầu, hầu hạ Dung Xu thay y phục.

Của hồi môn tràn ngập, trong đó cái gì cũng có, giường cưới, bàn ghế gỗ đàn hương, bộ ấm trà bằng gỗ tử đàn và nồi, chén, chậu, thau bằng sứ xinh đẹp.

Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, Ni Mã ở bên ngoài gọi vài tiếng, Dung Xu bảo hắn ta vào.

Ni Mã bưng đến một đĩa thịt và một ít bánh đi vào, hắn ta không nói được tiếng Hán nên chỉ có thể ra hiệu, Dung Xu hiểu đây là đồ ăn trưa.

Bữa trưa là sườn cừu nướng, thịt bò nướng và bánh lúa mì thanh khoa.

Cả quãng đường Dung Xu đã không ăn được những bữa cơm nóng hổi, ​​nàng bảo Kim Đình, Ngọc Giai ngồi xuống cùng ăn, thịt được dùng dao cắt thành từng lát mỏng, gói trong bánh để ăn, nhưng thịt nướng bằng củi, nên vẫn còn mùi thịt sống, bánh lúa mì thanh khoa thì cứng ngắc, cắn một miếng mém nữa đi đưa tiễn người ta đi luôn rồi.

Dung Xu: “...”

Kim Đình gắng sức nuốt xuống: “Công chúa, thật ra những thứ này lấp cơn đói cũng được lắm.”

Con bé ngốc, chúng ta có cơm có mì, còn sợ ăn không no, đương nhiên phải ăn ngon một chút gì rồi.

Dung Xu xoa bụng nói: “Kim Đình đi lấy nước, Ngọc Giai đi hỏi xem củi ở đâu, nhân tiện tìm cái nồi đến đây.”

Cũng không biết là người dân của Ô Nhĩ đều ăn thứ này, hay bọn họ cố tình làm khó dễ, nhưng cũng may là nàng có mang theo nồi.

Bên kia, Ni Mã đi đến vương trướng để báo cáo mọi chuyện bên phía Tấn Dương công chúa: “Bữa trưa thần đã mang bánh lúa mì và thịt nướng đến, thưa vương thượng, công chúa đã thay toàn bộ giường, bàn và ghế trong trướng bồng rồi ạ.”

Trên mặt của Gia Luật Gia Ương lộ ra vẻ quả nhiên là như vậy, phụ nữ ở trung nguyên thật phiền phức: “Làm ra vẻ, chuyện ăn uống đừng bạc đãi nàng ta, còn nếu muốn đổi đồ trong trướng bồng thì cứ đổi, cố gắng đáp ứng yêu cầu của nàng ta, chỉ cần đừng làm phiền ta là được.”