Chương 3: Chương 3

“... Vương thượng, nghi trượng đưa dâu của Đại Sở sắp đến rồi.”

Người nên chuẩn bị đón dâu rồi.

Gia Luật Gia Ương: “Liên quan gì đến bổn vương.”

Sáu chữ này từng chữ một thốt ra khỏi đôi môi mỏng, dù sao Ni Mã cũng hiểu, vương thượng rất không bằng lòng.

Ni Mã nói: “Người ta nói rằng Tấn Dương công chúa có khuôn mặt xinh đẹp, trông giống như thần tiên vậy, tại sao người lại không vui lòng cơ chứ? Nếu không phải vì hoàng thất của Đại Sở chỉ có một đích công chúa, thì người phải gả sang chắc chắn không phải là nàng ấy đâu.”

Gia Luật Gia Ương thay đổi tư thế, hắn mất kiên nhẫn nắm chặt tay, xương ngón tay kêu răng rắc: “Thần tiên thì có ích lợi gì, nàng ta có biết cưỡi ngựa không, có biết khi nào bò cừu sinh sản không, đồng cỏ ở đâu là tốt nhất không, có biết may áo khoác da và giày da không, đương nhiên không, bởi vì nữ nhân trung nguyên chỉ biết khóc lóc mà thôi.”

“Nàng ta có thể sống ở thảo nguyên bao nhiêu ngày? Nữ nhi của hoàng đế Đại Sở quen sống trong nhung lụa, nàng ta có thể sống ở thảo nguyên không?”

Ni Mã nuốt nước bọt, nói: “Vậy Tấn Dương công chúa sống ở đâu thì được ạ?”

Gia Luật Gia Ương nhíu mày đè nén sự khó chịu trong lòng: “Tìm một nơi cách xa vương trướng, dựng trướng bồng cho nàng ta ở, tiện thể nói với nàng ta có chuyện hay không có chuyện cũng đừng quấy rầy bổn vương, bổn vương sẽ không bị nữ nhân của Đại Sở dụ dỗ đâu.”

Ni Mã: “... “

Công chúa Đại Sở quan trọng, vương thượng còn quan trọng hơn, nếu ở quá xa thì nhất định không được, cuối cùng Ni Mã đã sắp xếp cho Tấn Dương công chúa ở một nơi cách vương trướng mấy chục cái trướng bồng.

Bầu trời của thảo nguyên xanh thẳm, trên bầu trời có những đám mây trắng như tuyết, dưới đất là những đàn cừu trắng như tuyết, sau một hành trình dài, đoàn nghi trượng đưa dâu của Đại Sở cuối cùng đã đến Ô Nhĩ .

Vẻ mặt Từ Cảnh Hành phức tạp, quay đầu nhìn lại xe ngựa, mím đôi môi khô khốc, rồi nói: “Dừng lại.”

Từ Cảnh Hành xoay người xuống ngựa đi đến bên cạnh xe ngựa, đưa tay gõ cửa sổ vài cái: “Công chúa, chúng ta đã tới bộ lạc Ô Nhĩ rồi.”

Dung Xu lấy lại tinh thần, Kim Đình cùng Ngọc Giai gấp chăn lại, rồi trang điểm lại cho Dung Xu, vuốt phẳng nếp nhăn trên y phục của nàng, đỡ nàng xuống xe ngựa.

Giá y đỏ rực, mão vàng và ngọc châu, Từ Cảnh Hành vốn tưởng rằng Dung Xu sẽ trông dáng vẻ như thế gả cho mình, nhưng hắn không ngờ rằng mình lại trở thành người đưa dâu.

Thật là hoang đường.

Từ Cảnh Hành phải đến gặp vương của Ô Nhĩ, hàng trăm người đến để đưa dâu, hầu hết trong số đó hắn đều phải mang về theo.

Sứ thần Ô Nhĩ đi cùng đã đi tới, Dung Xu gật đầu một cái, nhưng đã nghe Từ Cảnh Hành gọi lại.

“Dung Xu.”

Từ Cảnh Hành cổ họng khô khốc, một hồi lâu mới nói: “Dung Xu, ta sẽ đón nàng trở về.”

Dung Xu ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Từ đại nhân nên gọi bổn cung là công chúa đi.”

Vẻ mặt Từ Cảnh Hành đau đớn, nhưng lại không kịp nói thêm câu thứ hai.

Dung Xu đi theo sứ thần của Ô Nhĩ, theo sau là của hồi môn trùng trùng điệp điệp, sau đó lại một người cao lớn, không đưa nàng đến vương trướng, mà xuyên qua rất nhiều trướng bồng rồi dừng lại ở bên ngoài một trướng bồng sạch sẽ và gọn gàng.

Còn nói một loạt tiếng Ô Nhĩ mà Dung Xu không thể hiểu được.

Ni Mã cũng không còn cách nào khác, hắn ta không biết nói tiếng Hán, nếu nói người nói tiếng Hán giỏi nhất ở Ô Nhĩ chính là vương của bọn họ.

Tấn Dương công chúa thật sự rất đẹp, vương thượng đúng là người đang sống trong phúc mà không biết hưởng.