Ni Mã cảm thấy chuyện này vô cùng đơn giản, công chúa đến Ô Nhĩ, mấy chục năm sau đều sống ở Ô Nhĩ, hai người lại là phu thê, chỉ cần vương đi lều vải của công chúa nhìn một phen, chẳng phải chuyện sẽ được giải quyết sao.
Sao phải bảo Ô Âm Châu đi qua đó.
Vì sao không đích thân đi, ăn thịt nướng không thơm à. Ni Mã nói: "Vương thượng..."
Bỗng nhiên Gia Luật Gia Ương đứng lên: "Ngậm miệng."
Nói xong, Gia Luật Gia Ương đứng dậy rời khỏi vương trướng.
Ni Mã nghẹn lời, hắn ta vội đi theo ra ngoài, làm phụ tá đắc lực của Lang Vương thảo nguyên, Ni Mã chưa từng thấy Gia Luật Gia Ương có dáng vẻ này,
ít ra chưa từng thấy hắn nổi giận đùng đùng rời khỏi vương trướng. Bầu trời xanh thẳm không mây, Ni Mã lại không biết Gia Luật Gia Ương muốn đi đâu. Gia Luật Gia Ương cưỡi ngựa rời khỏi nơi sống tập trung ở Ô Nhĩ, đi về phía tây, trên lưng cột cung tiễn, mũi tên trắng noãn lộ ra ngoài ống tên.
Tóc của hắn bị gió thổi lên, chạy một phen đã đi được mấy chục dặm.
Trên thảo nguyên đeo trường cung cưỡi tuấn mã, Gia Luật Gia Ương lẻ loi một mình đi trên thảo nguyên, lại đi đến rừng sâu phía bắc.
Người Ô Nhĩ bắt ngựa hoang ở đây, dê núi, bò rừng, sau đó lại thuần phục bọn chúng. Nơi này còn có người Ô Nhĩ khai khẩn đất cày, dùng để trồng lúa mì Thanh Khoa, khoai lang và khoai tây.
Lúc Ni Mã theo tới chỉ thấy ngựa của Gia Luật Gia Ương lẩn quẩn ngoài rừng, rất nhanh, trong rừng vang lên tiếng động, Gia Luật Gia Ương ôm một con dê núi đen đã chết đi ra.
Người Ô Nhĩ bắt mồi là vì thuần dưỡng cho nên cố gắng ít làm bọn chúng bị thương, nhưng trên cổ con dê núi đen cắm một mũi tên, bốn chân mệt mỏi rũ xuống, không còn thở nữa.
Đương nhiên là vì ăn.
Cơn giận trong mắt Gia Luật Gia Ương chưa tan hết, đuôi mắt hơi phiếm hồng: "Đưa thứ này đến lều vải của nàng đi."
Cuối tháng tư, khi chạng vạng tối, trời tối hơi chậm, gió lớn hơi lạnh.
Dung Xu đi vài vòng xung quanh lều vải, thảo nguyên quá bao la, nhìn mênh mông không thấy bờ.
Một lát sẽ có người cao to đến đưa nguyên liệu nấu ăn buổi tối, nếu như Dung Xu không đoán sai chắc là một miếng thịt, hai củ khoai lang hoặc khoai tây.
Nàng và Kim Đình, Ngọc Giai ăn không hết, còn gần nửa thùng sữa bò, Dung Xu đã nghĩ ra buổi sáng nấu món gì.
Càng về sau trời càng nóng không trữ được trứng gà, trong đồ cưới hòa thân có không ít lá trà, lấy trà pha trứng, thịt cắt một nửa gói nhân bánh, buổi tối gói
mười mấy chiếc mì hoành thánh. Sáng mai Kim Đình nấu xong, trong lúc ngủ mơ cũng ngửi thấy mùi thơm.
Canh hầm xong có thể cho thịt vào, Dung Xu đang tính toán, ở cổng vang lên tiếng người cao lớn, Kim Đình dừng việc trong tay ra ngoài lấy đồ.
Không bao lâu sau Kim Đình đã quay lại, Dung Xu hỏi: "Đưa thịt gì thế?" Sắc mặt Kim Đình hơi phức tạp: "Công chúa, hắn đưa một con dê đến."
Con dê đã mổ bụng, xử lý xong xuôi, dùng tấm ván nâng qua đang để ở cửa lều. Dung Xu ngẩn người, vội đi ra ngoài xem.
Dê vừa bị giết còn nóng hổi, bị mổ ra, màu thịt đỏ trắng.
Ni Mã cười hắc hắc: "Vương phi, đây là vương săn được, cố ý để thuộc hạ đưa đến."
Đan Tăng vội phiên dịch lại: "Đây là dê núi đen vương săn ở hơn bảy mươi dặm xa xôi, chất thịt màu mỡ. Ngài ấy nghĩ vương phi mới đến Ô Nhĩ nên vội đưa đến cho người."