Ô Âm Châu nghĩ, lần sau đến nhất định nàng phải mang theo đùi dê.
Dung Xu ăn không ít, ban đầu hai cân thịt dê và hai cân thịt bò thì nàng và Kim Đình, Ngọc Giai có thể ăn ba bữa. Có Ô Âm Châu ở đây chỉ ăn một bữa là xong.
Mặc dù Dung Xu không nhận Gia Luật Gia Ương là hôn phu nhưng không ngại có thêm một người muội muội: "Sau này đến thường xuyên nhé."
Ô Âm Châu nghe hiểu câu này: "Lần sau ta mang thịt đến!"
Ô Âm Châu ra khỏi lều, cảm thấy trời xanh hơn bình thường nhiều. Nàng sờ bụng, thấy Ni Mã đứng dưới ánh mặt trời.
Không biết xảy ra chuyện gì, hắn có vẻ hơi ưu sầu.
Ni Mã nửa híp mắt: "Ô Âm Châu, vương muốn gặp người."
Gia Luật Gia Ương tỏ vẻ không kiên nhẫn: "Bổn vương thiếu một câu cảm ơn của nàng ta à?"
Vương trướng.
Ô Âm Châu hỏi Gia Luật Gia Ương tìm nàng có chuyện gì.
Gia Luật Gia Ương lườm nàng một phen, hỏi: "Muội đi lều vải của Tấn Dương à?"
Ô Âm Châu gật đầu: "Đúng thế, muội đi đưa đồ cho tẩu tẩu." Gia Luật Gia Ương lập tức hỏi: "Là thứ gì?"
Ô Âm Châu mở to mắt, không hề phòng bị mà nói: "Da lông."
Gia Luật Gia Ương vuốt mặt: "Đừng mở miệng là gọi một tiếng tẩu tẩu, chúng ta còn chưa thành thân."
Mặc dù Dung Xu đến Ô Nhĩ hòa thân nhưng cho dù Ô Nhĩ hay Đại Sở, bọn họ đều không phải phu thê, càng không nói đến phu thê thực tế.
Ô Âm Châu nghĩ một hồi: "Không gọi là tẩu tẩu, vậy sau này muội gọi ca là gì đây?"
Gia Luật Gia Ương tỉnh táo lại suýt chút nữa đã đuổi Ô Âm Châu ra ngoài, nhưng hắn nhớ còn chính sự phải làm: "Muội ăn ở chỗ nàng ta xong rồi trở về sao?"
Ô Âm Châu cười nói: "Chúng ta ăn thịt nướng và khoai tây nướng, tẩu tẩu còn làm canh trứng, ca biết thịt nướng ăn ngon bao nhiêu không, từng miếng từng miếng khác hẳn với Ô Nhĩ chúng ta! Mùi hương kia muội không tả được, còn khoai tây nướng nữa! Ăn không hề giống khoai tây."
Gia Luật Gia Ương: "Món kia ngon bao nhiêu chứ... Bà bà nướng khoai tây không thấy muội thích ăn như thế."
Khoai tây hầm lại thêm khoai tây nướng.
Ô Âm Châu còn đang suy nghĩ đến mùi hương kia: "Nó không giống thế, nói ra ca cũng không hiểu, lần sau muội sẽ cầm đùi dê qua đây."
"Lần sau?" Gia Luật Gia Ương nhíu chặt chân mày, còn có lần sau à.
Ô Âm Châu khẽ gật đầu: "Dùng cách người Đại Sở nói, người đến là khách, chắc chắn tẩu tẩu rất thích muội."
Gia Luật Gia Ương còn để nàng thường đi, vậy thì chắc chắn rất thích nàng rồi. Lần sau đúng dịp.
Gia Luật Gia Ương nói: "Lần sau muội đi hỏi nàng ta cách làm khoai tây thế nào, lương thực ở Ô Nhĩ sinh trưởng không tốt, vào hè với có rau xanh. Nếu biết ăn khoai tây khoai lang thế nào cho ngon thì con dân cũng không cần chịu đói." Ô Âm Châu hỏi, nếu như Tấn Dương nói thì tốt, nếu như không nói thì hắn sẽ nghĩ cách khác.
Ô Âm Châu ngẩn người đứng yên tại chỗ.
Đến hỏi Dung Xu cách nấu thế nào là vì Ô Nhĩ.
Nàng hiểu dự định này, nhưng nếu trăm phương ngàn kế dùng lời nói khách sáo, sau đó nói kết quả đạt được cho Gia Luật Gia Ương, đối với Ô Âm Châu mà nói chuyện này mang ý nghĩa lừa gạt.
Ô Âm Châu: "Muội không đi đâu, ca muốn hỏi thì tự mình hỏi, đây là thứ thuộc về tẩu tẩu."
Lấy đùi dê là trao đổi thức ăn, không phải trao đổi phương thức.
Ô Âm Châu tức giận ra khỏi vương trướng, trong mắt Gia Luật Gia Ương âm trầm.