Chu Kiềm cau mày, trực tiếp đi thẳng xuống nắm lấy cổ tay Long Linh, lôi cô ta đi.
Long Linh dường như cũng đã có quyết định, vì vậy nhắm mắt lại thu hồi tầm mắt, cùng đi theo lên tầng ba. Thái độ của cô ta khiến mọi người cảm thấy dường như trong lòng cô ta rất phức tạp, nhưng là tình cảm có ý nghĩa tốt, tự động hiểu rõ cho cô ta.
Đúng vậy, nhất định cô ta cảm thấy mối quan hệ của họ, hay là cuộc sống của mình, mỗi người đều an toàn, cũng không cần cố ý nói với nhau hay chào hỏi nhau bất kỳ điều gì, nghĩ rằng có thể như chị em ruột ở chung, miễn cho xấu hổ cùng khó chịu.
"Thật tốt, dù sao các cô ấy đều là người vô tội, không cần cảm thấy ai nợ ai, đều do lỗi của người đàn ông cặn bã Long An Khang."
"Hy vọng Long Cẩm có thể hiểu rõ như Long Linh, muốn trách thì trách người đàn ông cặn bã kia, con gái không nên làm khó con gái."
"Long Linh thật tuyệt vời, cô ấy có thể tiến vào vòng tròn luẩn quẩn kia rồi, những người đó thậm chí còn chưa từng liếc Long Cẩm kìa."
"Nhất định là lúc ở Trường Hải Châu, cô ấy đã chinh phục bọn họ bằng sức hấp dẫn riêng."
Nhiều người lập tức hưng phấn nhỏ giọng thảo luận.
Bọn họ đương nhiên không nhìn thấy sự đắc ý hiện lên trong mắt Long Linh, bọn họ cũng không thèm liếc mắt nhìn Long Cẩm một cái, quả nhiên cho dù cô thể hiện trình độ văn hóa thì như thế nào? Muốn bằng cách đó mà lọt vào mắt bọn họ, bước vào vòng tròn luẩn quẩn này, là không thể nào! Cô ta đã cố gắng như vậy, tính toán hết cỡ mới có thể bước vào vòng tròn này, Long Cẩm tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy được.
Cảnh Bội cũng bình tĩnh thu hồi ánh mắt, đây đúng là tác phong làm việc của Long Linh, cô ta cũng không phải loại nữ phụ ác độc không có não, sẽ không dễ dàng xem thường đối thủ, cũng không ngốc nghếch mà đối đầu trực diện với cô. Cô ta chủ động bày ra tư thế né tránh này, nếu cô chủ động làm chút gì đó, người khác đều sẽ cảm thấy cô gây sự với Long Linh.
Lúc này Ôn Vũ Huyền đã đi tới cửa sổ mua cơm, đang muốn gọi Cảnh Bội đi chọn thức ăn, bỗng nhiên một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đi lên, vừa muốn lên lầu ba, bỗng nhiên cảm ứng được cái gì đó, lập tức quay đầu nhìn lại.
Cô ấy vừa nhìn thấy Ôn Vũ Huyền, ngang ngược trên mặt lập tức thay đổi thành dáng vẻ tươi cười mừng rỡ, đôi mắt kiêu ngạo đầy ánh sao.
"Thầy Ôn ~" Cô ấy chuyển hướng bước chân, vui vẻ chạy tới, sau đó chú ý tới Cảnh Bội đứng bên cạnh Ôn Vũ Huyền, nhất thời nụ cười vụt tắt, ôm ngực cảnh giác mà trừng mắt nhìn cô: "Long Cẩm! Vì sao cô lại ở cùng một chỗ với thầy Ôn?"
Cảnh Bội nhìn kiểu tóc đuôi ngựa mang tính biểu tượng của cô ấy, lại dựa vào thái độ của cô ấy với Ôn Vũ Huyền, đã biết rõ cô ấy là ai, nhưng vẫn tự nhiên hỏi: "Cô là ai?"
"Cô còn không biết tôi là ai, cô đang xem thường tôi sao? !" Nữ sinh lập tức nhướng mày, ngang ngược mà nói.
Cảnh Bội lập tức đổi giọng: "Cô chính là bạn học đáng yêu nhất toàn trường thích nhất thầy Ôn - bạn học Đường Tiếu Tiếu đi."
"Cái gì..., cái gì! Cô vậy mà biết rõ, đúng vậy, tôi chính là bạn học thích thầy Ôn nhất Đường Tiếu Tiếu!" Thiếu nữ ngang ngược lập tức đỏ mặt, đầu óc choáng váng, quên mất chính mình vừa mới định tìm Cảnh Bội gây sự.
"Tiếu Tiếu có muốn ăn trưa cùng với chúng tôi hay không?" Cảnh Bội cười hỏi.