Nhà họ Hoàng và nhà họ Bạch là hai gia tộc lớn nhất ở Trường Hải Châu, bất kỳ gia tộc nào ngã xuống, cũng sẽ mang lại ảnh hưởng về mọi mặt ở thành phố lớn 130 triệu dân này. Chính phủ vẫn luôn cố gắng tìm cách hòa giải, chỉ đáng tiếc là mối thù truyền kiếp mấy trăm năm nay khó giải quyết, hai nhà mới vừa ngừng chiến hôm qua, chính phủ cũng nhẹ nhõm một phen.
Như hôm nay, người nhà họ Hoàng báo án, nói trận chiến này là do có người can thiệp từ bên trong, âm thầm tính kế mới thành ra như vậy, có rất nhiều người không thể không nghĩ nhiều, đương nhiên phải tìm hiểu cho rõ ràng những gì đang xảy ra.
“Bây giờ, ai đến nói cho tôi là đã xảy ra chuyện gì rồi?” Cầu Pháp nhìn người nhà họ Bạch, sau đó hỏi.
Anh ta có một đôi mắt màu hổ phách, dường như không thể thấy được bất kỳ sự ấm áp nào có tính người trong đôi mắt đó, mà chỉ là sự vô tình tàn nhẫn của con thú.
Nổi tiếng từ thời cổ đại đến nay, mọi người đều biết, chủ hung hay còn gọi là “chiến thần”, là một trong tứ hổ có dòng máu của hổ trắng chảy trong người. Sức mạnh chiến đấu của Cầu Pháp nếu đứng thứ hai trong nước thì không ai dám đứng thứ nhất. Vì vậy hễ anh ta đích thân ra tay chấp pháp, thì số phận của người bị chấp pháp chỉ có thể được quyết định bởi tâm trạng của Cầu Pháp.
Cũng vì như vậy, bảy năm trước khi Cầu Pháp chỉ mới 21 tuổi đã đảm nhiệm chức sở trưởng của Phán quyết ty. Sau đó, nhiều gia tộc người lai kiêu căng phách lối cũng nhanh chóng thuận theo, không ai muốn trở thành vong hồn dưới móng vuốt của anh ta, cũng không ai muốn khiêu chiến người có quyền uy như anh ta.
Mộ Văn Tinh là người duy nhất dám gây rắc rối cho gia tộc người lai trong suốt nhiều năm như vậy.
Chỉ là một khi nhìn vào mắt Cầu Pháp, thì sẽ mất hết can đảm để nói dối, người nhà họ Bạch chỉ có thể thú nhận lý do cho tất cả những điều này.
Người nhà họ Hoàng mở to mắt, khá lắm, kẻ chủ mưu đằng sau thực sự lại là con rể của bọn họ, một người bình thường!
“Người đâu?”
“...Ở trong phòng trên lầu.” Bạch gia gia chủ nói, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt cầu xin của con gái. Ông ta không thể vì anh em của Mộ Văn Tinh mà khiêu chiến quyền uy của Cầu Pháp, bọn họ vốn đã dự định bỏ qua cho anh em Mộ Văn Tinh, thế nhưng Cầu Pháp lại đến, chỉ có thể nói số phận của anh em bọn họ đã được định trước là như vậy rồi.
“Đánh chết.” Cầu Pháp nhìn qua cấp dưới đứng bên cạnh.
“Không!” Bạch Tâm Nhiên chặn ở cầu thang, giàn giụa nước mắt, nhìn Cầu Pháp mà khổ sở van xin: “Anh ấy chỉ là một người bình thường, mọi thứ anh ấy làm đều có thể bào chữa, cầu xin anh hãy tha cho anh ấy, chúng tôi sẽ đưa anh ấy đến đồn cảnh sát, xin anh đấy.” Cô ấy lại quay sang nhìn người nhà họ Hoàng: “Bác trai, tất cả đều là lỗi của bọn cháu, bọn cháu sẵn sàng thương lượng để đáp ứng điều kiện của bác, cầu xin bác hãy tha cho chồng cháu một con đường sống có được không?”
Bạch Tâm Nhiên là một người đẹp có tiếng, lúc này cơ thể yếu ớt, mặt mày xanh xao, nước mắt rơi xuống từ vành mắt như những vì sao, quả thực là làm người khác cảm thấy thương xót. Cô ấy dùng dáng vẻ này để cầu xin người khác, chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ sẵn sàng đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của cô ấy.
Người nhà họ Hoàng chợt đưa mắt nhìn nhau, gần như muốn đồng ý. Họ đã chán ngấy những ân oán triền miên với nhà họ Bạch từ lâu, nếu người nhà họ Bạch sẵn sàng mềm mỏng, cũng không phải không được, thế nhưng về phía Cầu Pháp…
Những cảnh sát vốn là sẽ đẩy cô ấy ra để lên lầu cũng không nỡ ra tay, bối rối nhìn về phía sở trưởng.