Cảnh sát và thẩm phán của thế giới người lai, là phán quyết ty.
Hiện tại Sở trưởng của Phán quyết ty, chính là một trong năm ngón tay cũng đếm được người lai có độ tinh khiết cao tới 90%. Nổi tiếng với sức mạnh, sắc đẹp và sự tàn nhẫn.
Lúc này, quản gia vội vã chạy vào, vẻ mặt tái nhợt nói với người nhà họ Bạch: "Gia chủ, một số xe của Phán quyết ty hướng về phía chúng ta."
"Cha ơi!" Bạch Tâm Nhiên nghe được điều này, vẻ mặt tái nhợt từ trên lầu đi xuống, hoảng sợ bất lực nhìn cha mình.
Cả nhà bọn họ một đêm không ngủ, sáng nay mới quyết định thả Mộ Văn Tinh cùng Mộ Văn Nguyệt rời đi, xem như bọn họ nợ hai người kia, nhưng hiện tại, nhà họ Hoàng báo động rồi, người của Phán Quyết Ty đã đến.
Tại thời điểm này, bên ngoài đã truyền đến tiếng đậu xe, một cảm giác áp bức không thể diễn tả từ bên ngoài tràn vào, làm cho trái tim mọi người đập nhanh hơn.
Người nhà họ Bạch lập tức toát ra mồ hôi lạnh, người nhà họ Hoàng bên này dường như cũng hơi lo lắng, chỉ là đầy đủ lượng khí hô hấp, do đó có thể gắng gượng treo một nụ cười đắc ý.
“Chuyện gì chúng ta cũng có thể tự mình giải quyết, nếu các người rút đơn khiếu nại, chúng tôi sẽ bồi thường gấp bội.” Bạch gia gia chủ nhìn về phía Hoàng gia gia chủ hạ giọng nói với vẻ gấp rút.
“Ha ha, ông đang nói cái gì thế? Chuyện đã đến nước này rồi, chúng tôi bị bệnh sao mà tự tìm phiền phức cho mình chứ?” Là Hoàng gia gia chủ nói.
“Chúng tôi có thể xin lỗi công khai, ông muốn chuyện gì đều có thể thương lượng.” Bạch gia gia chủ lại nói tiếp.
Nhà họ Hoàng bên này cuối cùng cũng nhận ra tình hình của nhà họ Bạch hình như có phần không đúng. Kẻ thù truyền kiếp mấy trăm năm sao lại có thể cúi đầu xin lỗi đối phương dễ dàng như vậy, đổi lại là nhà họ Hoàng thì cũng làm không được. Vì vậy họ mới đến thẳng cơ quan xét xử, kết quả là hiện giờ nhà họ Bạch lại đồng ý cúi đầu.
Chuyện gì vậy? Bọn họ đang bênh vực bàn tay gây tội ác của kẻ giật dây đó sao?
Tuy nhiên đã muộn mất rồi.
Bọn họ đột nhiên cảm thấy một luồng mát lạnh đáng sợ chạy dọc theo sống lưng, sau đó nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy ngoài cửa không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người đàn ông đứng lặng lẽ, một nửa cơ thể của anh ta ẩn núp sau bức tường, dùng dáng vẻ dò hỏi soi mói nhìn chằm chằm vào họ như thể thứ gì đó kỳ quái, gương mặt anh ta không để lộ cảm xúc gì, nhìn hệt như một con thú ăn thịt lớn đang quan sát con mồi trong bóng tối.
Rõ ràng là người lai, ngũ quan cũng hơn người bình thường, nhưng bọn họ không nghe thấy bất kỳ tiếng bước chân nào, người đàn ông này chỉ đứng ngay đó.
Sau khi nhìn thấy mọi người chú ý đến mình, anh ta mới ló nửa thân người ở phía sau bức tường ra, mặt không đổi sắc mà bước đến. Anh ta vừa cao vừa to, đội một chiếc mũ màu đen trên đỉnh đầu, dưới vành mũ là một đôi mày kiếm và một đôi mắt sáng như sao, đường nét khuôn mặt cứng cáp và tuấn tú, trên người mặc một chiếc áo khoác đồng phục màu đen không bám bụi, đôi bàn tay được đeo găng tay màu đen bằng da đang cầm một cây gậy chấp pháp.
Rõ là đang mang một đôi giày da, thế nhưng họ lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì. Dõi theo từng bước chân anh ta bước đến, người nhà họ Hoàng là người báo án bất giác cũng toát đầy mồ hôi.
Sở trưởng của Phán quyết ty - Cầu Pháp.
Nhân vật lớn thật sự đã đích thân đến.