Tại tửu quán, Tư Mã Bất Bình đang vui vẻ uống rượu thưởng thức món ăn. Hôm nay hắn rất vui vì không những bản thân đột phá mà còn loại bỏ được tâm ma bấy lâu nay của chính hắn khiến cho tâm trạng của hắn cực kỳ tốt. Rượu và đồ ăn cũng ngon miệng hơn ngày thường rất nhiều.
Đang say xưa thưởng thức thì Hận Tiêu Khách đi tới nói.
"Ta có thể ngồi chung được không?"
Tư Mã Bất Bình gật đầu ra hiệu.
"Mời."
Hận Tiêu Khách ngồi xuống rót đầy ly rượu rồi nâng lên:
"Ta uống với ngươi một ly ngoài việc kính trọng ngươi ta còn mong có thể được kết bạn với ngươi."
Tư Mã Bất Bình lạnh nhạt đáp:
"Kết bạn thì đương nhiên là được nhưng giữa hai chúng ta chưa ai hiểu ai thì làm sao kết bạn được đây? "
Hận Tiêu Khách cười nhạt:
"Chỉ cần thời cơ tới thì tự nhiên sẽ hiểu nhau thôi, phải vậy không?"
Tư Mã Bất Bình liền nâng ly rượu lên ánh mắt nhìn thẳng vào Hận Tiêu Khách:
"Được, vậy tôi xin mời người bạn mới của tôi một ly. "
Hận Tiêu Khách cũng nâng ly, hai người chạm ly rồi cùng uống một hơi cạn sạch.
Trầm ngâm một lúc, Hận Tiêu Khách nói:
"Ta muốn bàn với ngươi về một chữ tình không biết ngươi có muốn nghe hay không?"
Tư Mã Bất Bình khó hiểu nói:
"Bàn về chữ tình à?"
Hận Tiêu Khách gật đầu ánh mắt xa xăm:
"Đúng vậy."
Tư Mã Bất Bình nhấp một ly rượu rồi bình thản nói:
"Ông cứ việc nói đi, tôi đang nghe đây."
Hận Tiêu Khách gật đầu, ánh mắt xa xăm.
"Từ cổ chí kim có biết bao nhiêu người muốn tìm hiểu xem tình yêu là gì. Cảnh ngộ mỗi người mỗi khác, cảm tưởng khác nhau tất nhiên nhận xét về chữ tình cũng không giống nhau. Vậy nên vấn đề này sẽ vĩnh viễn không bao giờ có câu trả lời đúng. "
"Đối với ta, từ lúc ta mới biết tới Tiêu, yêu Tiêu rồi đến hận Tiêu, ta đã lãnh ngộ sâu sắc chữ tình đó có thể hủy hoại một con người như thế nào. Do đó một kẻ đã bị tình bó buộc nội tâm có thể khổ sở hơn tất cả ngươi thấy thế nào?"
Tư Mã Bất Bình nhìn Hận Tiêu Khách.
"Xem ra chữ tình đã khiến ông trải qua rất nhiều đa khổ. Với tôi tình là một thứ gì đó rất phức tạp, đắng cay có, ngọt bùi có, hạnh phúc có và đau khổ cũng có. Vậy nên, mỗi người sẽ có câu trả lời của riêng mình về chữ tình. "
Hận Tiêu Khách gật đầu uống một ly rượu vẻ mặt buồn bã, ánh mắt hắn hướng về xa xăm như đang nhìn lại quá khứ.
"Về thực lực ta thua ngươi, về mặt tình cảm ta lại càng thua ngươi. Ngươi có thể vì người mình yêu mà sẵn sàng làm mọi thứ, hết lòng bảo vệ tình yêu của mình, còn ta thì lại không thể. Vì Tiêu ta gặp được người mình yêu và cũng vì Tiêu mà ta đã vĩnh viễn mất đi người mình yêu."
Thấy tâm trạng của Hận Tiêu Khách như vậy, Tư Mã Bất Bình cũng không lên tiếng mà im lặng để hắn bình tĩnh lại.
Sau một lúc, Hận Tiêu Khách ngẩng đầu lên ánh mắt đã trở nên kiên định hơn.
"Nói tóm lại ta rất khâm phục ngươi, muốn làm bạn với ngươi, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ nhờ vã đến ngươi nhưng ta không biết bắt đầu từ đâu."
Tư Mã Bất Bình nghiêm túc nói:
"Ông có yêu cầu gì thì cứ nói. Hôm qua ông đã cứu Yến Linh một lần nên tôi sẽ thay cô ấy trả ơn ông. Chỉ cần là những chuyện tôi có thể làm được thì tôi sẽ làm."
Hận Tiêu Khách suy nghĩ một chút rồi nói:
"Vậy ta cũng không khách sáo nếu ngươi có gặp được tiếng tiêu thần bí kia thì ta chỉ mong ngươi có thể tha mạng cho hắn một lần."
Tư Mã Bất Bình gật đầu:
"Được, nhưng ông nên nhớ chỉ một lần thôi đó."
Hận Tiêu Khách gật đầu chấp tay nói:
"Ta biết rồi, đa tạ ngươi."
Nói xong, Hận Tiêu Khách đứng dậy khẽ cúi đầu chào rồi rời đi.
Hôm sau, Tư Mã Bất Bình đang luyện công trước sân thì cửa bị đẩy ra mạnh bạo. Hai người đàn ông bước vào một trong số đó là Phế Vinh. Phế Vinh đi tới vẻ mặt đắc ý chỉ tay về phía Tư Mã Bất Bình và nói với người đàn ông bên cạnh:
"Đại ca, hắn chính là Tư Mã Bất Bình!"
Người đàn ông kia, dáng người cao lớn khí chất lạnh lùng liếc nhìn Tư Mã Bất Bình. Tư Mã Bất Bình cười lạnh ánh mắt sắc bén nhìn về phía người đàn ông:
"Nay nghe kẻ mạo danh này gọi ngươi là đại ca vậy thì ngươi chính là Vô Ảnh Đoạt Hồn Đao thực sự rồi."
Phế Vinh cười đắc ý:
"Không sai. Đại ca ta Phế Bân mới chính là Vô Ảnh Đoạt Hồn Đao thực thụ. Sao? Ngươi sợ rồi à?"
Tư Mã Bất Bình không quan tâm đến lời khiêu khích của Phế Vinh mà nhìn thẳng vào Phế Bân.
"Ngươi phong đao quy ẩn đã lâu nay lại tái xuất giang hồ, không lẽ chỉ vì tên tiểu đệ quý hóa này mà ngươi tới đây tìm ta đòi lại công đạo à?"
Phế Bân lắc đầu, ánh mắt sâu thẳm:
"Đó không phải là mục đích ta đến đây."
Tư Mã Bất Bình nhíu mày lạnh nhạt hỏi:
"Vậy mục đích ngươi đến đây làm gì?"
Phế Bân nghiêm túc nói:
"Ta muốn ngươi trong hôm nay phải rời khỏi thành Kim Lăng."
Tư Mã Bất Bình cười nhạt không chút sợ hãi:
"Tại sao ta phải nghe ngươi? Nếu ta không rời khỏi ngươi làm gì được ta?"
Phế Bân giơ thanh đao của mình lên trầm giọng nói:
"Nếu ngươi không chịu rời đi, ta sẽ dùng thanh Vô Ảnh Đao này đuổi ngươi đi."
Nói xong hắn liền rời khỏi. Phế Vinh đắc ý nói theo:
"Sao hả? Ngươi đã nghe rõ chưa?"
Tư Mã Bất Bình lạnh lùng nhìn hắn. Phế Vinh hoảng hốt vội vàng chạy theo Phế Bân.
Tại Trung Nguyên Tiêu Cục, Lôi Đại Cang đang đi tới đi lui một cách sốt ruột. Hắn nhìn về phía Dương Như Ý vẻ mặt gấp gáp:
"Như Ý à đệ đã có cách gì chưa? Mau nói ra đi."
Dương Như Ý gật đầu ánh mắt sáng lên:
"Biện pháp để đổi bị động thành chủ động chỉ có tám chữ thôi minh tu sạn đạo ám độ trần thương."
Lôi Đại Cang nghe vậy càng thêm bối rối:
"Minh tu sạn đạo ám độ trần thương? Như Ý vậy nghĩa là sao? Đệ nói rõ hơn đi."
Dương Như Ý từ tốn giải thích:
"Cách làm cụ thể nhất là đệ và nhị ca sẽ giả vờ áp tiêu nhưng nhất thiết phải làm cho giống thật khiến cho kẻ thù tin là thật. Thế là nhất định chúng sẽ thừa cơ công khai tấn công Trung Nguyên Tiêu Cục. Riêng đệ và nhị ca sẽ ở giữa đường trở về bao vây chúng lại. Chúng ta sẽ tấn công từ trong ra ngoài triệt để tiêu diệt chúng."
Lôi Đại Cang vui vẻ nói:
"Như Ý, kế hoạch của đệ hay lắm. Chúng ta cứ làm như vậy đi!"
Dương Như Ý nhìn sang Triệu Thiên Hào.
"Không biết ý của đại ca thế nào?"
Triệu Thiên Hào gật đầu ánh mắt sắc bén:
"Dụ địch vào ổ nước cờ này rất nguy hiểm nhưng đây cũng là một nước cờ rất tuyệt. Chúng ta cứ theo kế này lập tức hành động."
Tại Đường gia, Đường San San bình tĩnh nói:
"Có chuyện gì mà nhũ nương tỏ ra nóng nảy như vậy."
Miêu Phụng vội nói:
"Tiểu thư, có tin báo về nói Lôi Đại Cang và Dương Như Ý đang áp một chuyến tiêu nay đã rời xa thành Kim Lăng rồi."
Đường San San nhíu mày khó hiểu:
"Trung Nguyên Tiêu Cục hiện giờ có thể nói là như tang gia bối rối vậy mà họ vẫn có thể bình thản tiếp tục áp tiêu lúc này. Trong đó chắc chắn là có điều gì kì lạ rồi."
Miêu Phụng gật đầu, ánh mắt sắc bén:
"Tiểu thư nói rất đúng. Lão gia cũng đang nghi rất có thể đây là kế hoạch đổi bị động thành chủ động của Trung Nguyên Tiêu Cục, họ định theo kế Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương. Lão gia phán đoán họ muốn dụ chúng ta vào ổ rồi sau đó sẽ tấn công bất ngờ."
Đường San San nhíu mày thắc mắc hỏi:
"Vậy nghĩa phụ có chỉ thị gì mới không?"
Miêu Phụng cười lạnh:
"Nếu họ thực sự áp tiêu thì chúng ta sẽ bỏ qua cho họ. Còn nếu họ định giở trò Dương Đông Kích Tây đánh lừa chúng ta thì chúng ta sẽ sai người phục kích trên đường về của họ khiến cho họ không thể về được. Còn về phần Trung Nguyên Tiêu Cục đã chúng tự mình tạo sơ hở thì chúng ta sẽ sử dụng chính sơ hở đó để khiến chúng trả giá đắt."
Đường San San gật đầu ánh mắt lóe lên một tia quyết đoán:
"Vậy chúng ta cứ thế mà làm nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn tôi lo rằng Trung Nguyên Tiêu Cục sẽ có những thủ đoạn khác mà chúng ta chưa lường trước được."
Miêu Phụng tự tin nói:
"Tiểu thư yên tâm lão gia đã tính toán rất kỹ rồi. Chúng ta chỉ cần theo đúng kế hoạch là được."