Sáng sớm tại núi Trung Sơn, khi ánh mặt trời còn lấp ló sau những dãy núi, Tư Mã Bất Bình đã bắt đầu luyện tập.
Hắn chăm chú vào từng động tác luyện võ, cơ bắp căng cứng, mồ hôi thấm đẫm áo. Không gian yên tĩnh của buổi sớm như bị xé toạc bởi những cú đấm, cú đá đầy uy lực của hắn.
Mỗi động tác đều mạnh mẽ, dứt khoát mang theo khí thế cuồn cuộn như muốn xé tan bầu trời. Hắn như một con thú hoang đang vùng vẫy thoát khỏi xiềng xích không cam chịu bị giam cầm trong những ràng buộc của số phận.
Trong khi Tư Mã Bất Bình liên tiếp tung ra những chiêu thức thì hình ảnh của Triệu Yến Linh đột nhiên hiện lên trong tâm trí hắn. Hắn nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua khi cô bị thương và nếu hắn không kịp thời có mặt có lẽ cô đã rời xa hắn mãi mãi.
Ý nghĩ đó khiến lòng hắn trĩu nặng như một khối đá lớn đè lên trái tim khiến hắn không thể tập trung vào việc luyện tập. Bàn tay hắn đột ngột khựng lại giữa không trung, đôi mắt trở nên mờ mịt xa xăm.
Những ký ức đau thương từ quá khứ bỗng chốc ùa về nhấn chìm hắn trong bóng tối. Hình ảnh cha mẹ nuôi bị sát hại tàn nhẫn trước mắt hắn hiện lên rõ mồn một như một cơn ác mộng không bao giờ dứt.
Hắn đứng đó cô độc giữa rừng núi, gương mặt cứng lại ánh mắt trở nên lạnh lùng vô hồn. Nỗi đau như những con dao sắc cứa vào tim hắn khiến mỗi hơi thở đều trở nên khó nhọc.
Tư Mã Bất Bình lắc đầu tiếp tục luyện tập nhưng sự tập trung đã hoàn toàn biến mất. Trong khi hắn nỗ lực dồn hết sức lực vào từng cú đấm, từng cú đá thì tâm trí hắn lại không thể thoát khỏi những lo lắng và đau khổ.
Hắn nhớ đến Tú Tú cô em gái nhỏ mà hắn luôn yêu thương và bảo vệ, cùng với Tiểu Hải người đệ tử luôn kính trọng hắn. Hình ảnh của họ hiện lên trong tâm trí hắn khiến hắn tự hỏi:
"Nếu một ngày nào đó mình không đủ mạnh để bảo vệ họ thì sao? "
Càng nghĩ cơ thể hắn càng trở nên nặng nề và khó chịu. Những động tác luyện võ vốn dĩ dứt khoát và mạnh mẽ giờ đây trở nên rời rạc và vụng về. Nội lực trong người hắn như một con ngựa hoang không thể kiểm soát liên tục va chạm vào các cơ bắp gây ra những cơn đau nhức không ngừng.
Cảm giác đau đớn này giống như lần đầu tiên hắn chứng kiến cái chết của cha mẹ nuôi, khi đó hắn hoàn toàn bất lực chỉ biết đứng nhìn mà không thể làm gì để cứu vãn tình thế.
Nhận thấy bản thân đang có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma hắn liền dừng luyện tập mà ngồi xuống cố gắng thiền định để tìm lại sự tĩnh tâm nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Dù hắn nhắm mắt lại nhưng những hình ảnh tiêu cực lại ồ ạt ùa vào tâm trí.
Cảnh tượng cha mẹ nuôi bị sát hại tàn nhẫn, ánh mắt vô hồn của họ, tất cả như những con dao cứa vào trái tim hắn.
Nỗi đau và sự bất lực từ quá khứ tràn ngập trong tâm trí hắn, khiến hắn không thể thoát khỏi vòng xoáy của quá khứ. Mồ hôi lạnh tuôn ra trán hắn, cơ thể hắn run rẩy không kiểm soát được.
Mỗi nhịp thở đều nặng nề, nỗi sợ hãi và sự lo lắng không ngừng dâng lên làm cho Tư Mã Bất Bình cảm thấy như mình đang đứng bên bờ vực sâu sẵn sàng rơi vào trong.
Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh nhưng mọi cố gắng đều bị bóp nghẹt bởi những ký ức đau đớn. Sự tĩnh lặng của buổi sáng sớm giờ đây đã trở thành một cơn ác mộng và Tư Mã Bất Bình cảm thấy mình đang lạc lối giữa những cơn sóng cảm xúc mãnh liệt.
Tư Mã Bất Bình ngồi bất động giữa núi rừng nhưng tâm trí hắn lại không ngừng hiện lên những ký ức đau thương. Hắn nhớ lại cảnh tượng hôm qua khi nhìn thấy Triệu Yến Linh bị thương. Gương mặt đau đớn của cô như một lưỡi dao cắt vào trái tim hắn khiến tim hắn như thắt lại.
Ngày hôm qua hắn đã cố gắng hết sức để bình tĩnh chăm sóc cho cô, từng cử chỉ, từng lời nói đều thể hiện sự kiên nhẫn và ân cần. Nhưng trong lòng hắn lúc đó là sự lo lắng và cảm giác bất lực khiến hắn như muốn phát điên.
Sự bất lực khi thấy người mình yêu đau đớn khiến hắn cảm thấy như mình đang đứng bên bờ vực thẳm của tuyệt vọng.
Thực tế hắn chưa bao giờ mạnh mẽ như vẻ bề ngoài mà hắn luôn tỏ ra. Ở kiếp trước hắn chỉ là một chàng trai trẻ đầy hoài bão nhưng chưa kịp thực hiện bất kỳ điều gì thì bị xuyên vào thế giới này, hắn đã mất tất cả từ gia đình, người thân, bạn bè và cả tương lai.
Ban đầu hắn đã rơi vào tuyệt vọng không biết bản thân nên sống vì điều gì nữa và chính cha mẹ nuôi đã kéo hắn ra khỏi bóng tối đó rồi cho hắn một mục đích sống mới một lý do để tiếp tục tồn tại.
Tuy nhiên cuộc đời không bao giờ công bằng, ông trời lại lần nữa trêu đùa hắn. Cha mẹ nuôi của hắn đã bị sát hại dã man để lại trong hắn một vết thương sâu sắc không bao giờ lành. Dù hắn đã trả thù cho cái chết của họ nhưng nỗi đau ấy vẫn âm ỉ trong lòng hắn như một ngọn lửa không bao giờ tắt.
Hắn đã dành suốt thời gian qua để trốn tránh nỗi đau và sự bất lực của mình bằng cách lao vào luyện tập như một kẻ điên. Hắn tin rằng nếu bản thân trở nên đủ mạnh hắn sẽ không bao giờ phải trải nghiệm lại cảm giác bất lực ấy nữa.
Mỗi ngày hắn dấn thân vào những bài luyện võ khắc nghiệt coi đó như một phương pháp để quên đi quá khứ đau thương và nỗi sợ hãi.
Dần dần hắn nghĩ rằng mình đã quên được tất cả, nghĩ rằng mình đã có thể vui vẻ sống tiếp. Tuy nhiên khi chứng kiến Triệu Yến Linh bị thương vào ngày hôm qua tất cả những ký ức và cảm xúc mà hắn tưởng chừng đã chôn vùi lại bùng lên mạnh mẽ như một cơn bão quét qua tâm hồn hắn.
Cảm giác đau đớn và sự bất lực mà hắn đã cố gắng chôn sâu trong lòng bỗng nhiên ùa về mạnh mẽ và dữ dội hơn bao giờ hết.
Hôm qua dù hắn đã cố gắng giữ cho mình tỉnh táo để chăm sóc cho Triệu Yến Linh nhưng những cảm xúc hỗn loạn đã khiến hắn không thể hoàn toàn kiểm soát được mình. Đêm qua và sáng nay sự bình tĩnh mà hắn đã cố gắng duy trì đã vượt ngoài tầm kiểm soát.
Hắn không còn có thể kiềm chế được nữa và tâm trí hắn lúc này trở thành một chiến trường nơi mà ký ức và hiện thực, quá khứ và hiện tại đều giao tranh không ngừng.
Những hình ảnh đau thương, những ký ức về cái chết của cha mẹ nuôi và hình ảnh Triệu Yến Linh bị thương đều hòa quyện vào nhau tạo thành một cơn lốc cảm xúc không thể cưỡng lại. Mỗi cơn sóng của ký ức cũ lại đẩy mạnh vào tâm trí hắn khiến hắn cảm thấy như mình bị cuốn vào một cơn bão tâm lý không thể thoát ra.
Hắn ngồi đó giữa không gian tĩnh lặng của núi Trung Sơn nhưng bên trong hắn là một thế giới hỗn loạn. Hắn cảm thấy mình như đang đứng giữa hai thế giới: một bên là ký ức đau thương và sự bất lực, bên còn lại là hiện tại đầy đau đớn và lo lắng.
Sự hỗn loạn trong tâm trí hắn không thể tìm thấy điểm dừng và mỗi lần nghĩ đến những người hắn yêu thương, cảm giác đau đớn lại tràn ngập như một cơn sóng cuốn đi tất cả sự bình yên hắn đã cố gắng xây dựng.
Hắn tuyệt vọng biết rằng mình không còn nhiều thời gian và nếu cứ để bản thân rơi vào trạng thái này thì hắn sẽ phải chết nhưng hắn lại không thể tìm thấy lối thoát. Mọi thứ xung quanh hắn dường như chìm trong sự u ám tạo nên một cảm giác bế tắc không thể thoát ra.
Ngay lúc này, những ký ức về kiếp trước bất ngờ hiện về rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn nhớ về cha mẹ mình nhớ về những khoảng khắc họ yêu thương và bảo vệ hắn từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành. Hắn nhớ về anh trai, người mà dù luôn trêu chọc hắn nhưng rất quan tâm và luôn sẵn sàng giúp đỡ hắn. Từng kỷ niệm đẹp đẽ đó như những tia sáng len lỏi qua màn đêm chiếu rọi vào tâm hồn đang tuyệt vọng của hắn.
Sau đó, hình ảnh của cha mẹ nuôi ở kiếp này dần hiện lên trong tâm trí hắn. Họ là những người đã cứu vớt hắn khỏi sự tuyệt vọng trao cho hắn cơ hội để bắt đầu lại từ đầu. Họ đã trở thành nguồn hi vọng mới là lý do để hắn tiếp tục sống và chiến đấu là điểm tựa vững chắc trong cuộc đời hắn.
Những người quan trọng khác cũng hiện về trong tâm trí hắn. Tiểu Hải tên đệ tử trung thành của hắn, người mà hắn luôn mong muốn dẫn dắt đến con đường đúng đắn. Còn Tú Tú, cô gái nhỏ mà hắn xem như em gái ruột đã mang lại cho hắn sự bình yên và hạnh phúc trong những ngày tháng chạy trốn khỏi sự sợ hãi.
Cuối cùng, hắn nghĩ đến Triệu Yến Linh người con gái đã cho hắn biết thế nào là yêu. Dù mới quen biết không lâu nhưng Triệu Yến Linh đã chấp nhận hắn coi hắn là chỗ dựa của mình. Sự tin tưởng và tình yêu của cô đã khiến hắn không còn cảm thấy cô đơn, đã xoa dịu những nỗi đau trong lòng hắn.
Nhìn lại tất cả những gì mình đã có hắn tự hỏi:
"Tại sao mình lại phải sợ hãi nữa? Dù nỗi đau từ quá khứ có thể khiến mình cả đời không quên được nhưng tại sao mình lại phải từ bỏ những điều quý giá mà mình đang có? "
"Kiếp trước mình có rất nhiều tiếc nuối nhưng kiếp này mình đã có được tất cả, được sống tự do làm những điều mình muốn, được sống hạnh phúc cùng với người thân và được sống để biết thế nào là yêu. Vậy tại sao mình phải sợ hãi nỗi đau từ quá khứ? "
Với những suy nghĩ này hắn đột nhiên cảm thấy một sức mạnh mới trỗi dậy trong mình. Hắn hiểu rằng dù nỗi đau và ký ức cũ không thể hoàn toàn biến mất nhưng hắn có thể chọn cách sống và chiến đấu vì những điều quý giá hiện tại.
Sự bất lực và đau đớn của quá khứ đã không còn là lý do để chạy trốn mà là động lực để hắn tiếp tục hành trình bảo vệ những người mà hắn yêu thương.
Trong khoảnh khắc định mệnh một nguồn sức mạnh mới bùng lên trong Tư Mã Bất Bình như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Tâm trí hắn không còn bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi mà thay vào đó là một quyết tâm mãnh liệt, một ý chí sắt đá không thể lay chuyển.
Đôi mắt hắn sáng rực như ánh dương, cơ thể hắn căng tràn sức sống như một cỗ máy không biết mệt mỏi.
Hắn đứng dậy toàn thân rung lên vì sự kích động không thể kìm nén. Mỗi bước chân của hắn như một đợt sóng mạnh mẽ truyền tải sức mạnh và sự quyết tâm.
Với một tiếng hét vang vọng như sấm sét giữa trời hắn tung ra một chưởng đầy sức mạnh. Không dừng lại ở đó hắn tiếp tục vung tay lại một chưởng nữa tạo ra những vụ nổ to lớn chấn động cả không gian xung quanh. Những vụ nổ ấy không chỉ làm rung chuyển mặt đất mà còn thổi bùng lên nhiệt huyết trong hắn.
Hắn cảm giác cơ thể đã trở nên nhẹ nhàng linh hoạt hơn bao giờ hết. Từng kinh mạch trong cơ thể hắn được khai thông khiến nội lực trong cơ thể lưu thông dễ dàng và hiệu quả. Hắn cảm nhận được sự đột phá không chỉ về cảnh giới mà còn về tâm hồn.
Cuối cùng hắn đã tìm lại được mục tiêu tìm thấy con đường thực sự của mình. Trong khoảnh khắc đó tất cả những nỗi đau, sự mệt mỏi và những cảm xúc tiêu cực đã tan biến chỉ còn lại một Tư Mã Bất Bình tràn đầy năng lượng và sự quyết tâm.
Hắn biết rằng mình đã vươn lên một tầm cao mới sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách trên con đường phía trước.