Chương 13: Kết thúc

Sáng hôm sau Tư Mã Bất Bình và Tiểu Hải đến bến tàu. Trước mắt họ là một chiếc thuyền khá to và sang trọng

Tiểu Hải nhìn chiếc thuyền với vẻ ngưỡng mộ và thắc mắc:

"Ân nhân con thuyền này đẹp quá! Huynh giàu có lắm hả?"

Tư Mã Bất Bình nhếch môi cười một cách lạnh nhạt:

"Giàu có hay không, không quan trọng. Điều quan trọng là ngươi có thể lái chiếc thuyền này hay không. "

"Nếu như ngươi có thể giúp ta tiêu diệt Băng Sói Biển ta sẽ cho ngươi luôn con thuyền này. Giờ là lúc ngươi thể hiện khả năng của mình đi."

Nghe vậy Tiểu Hải càng háo hức muốn chứng tỏ bản thân hơn. Cậu bé tự tin bước lên thuyền, nắm lấy bánh lái và bắt đầu điều khiển con thuyền di chuyển trên mặt nước.

Tư Mã Bất Bình quan sát Tiểu Hải với vẻ ngạc nhiên và khâm phục. Cậu bé lái thuyền vô cùng thành thạo và linh hoạt không hề xảy ra sơ xót gì.

Hắn gật đầu khen ngợi:

"Rất tốt! Ngươi thực sự có năng khiếu lái thuyền. Ta tin rằng ngươi có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này."

Tiểu Hải mỉm cười rạng rỡ:

"Đa tạ ân nhân đã tin tưởng."

Cậu bé tiếp tục điều khiển con thuyền di chuyển với tốc độ cao lướt sóng mạnh mẽ, hắn nhìn Tiểu Hải với ánh mắt đầy hy vọng.

Tư Mã Bất Bình tin rằng với sự giúp đỡ của cậu bé, hắn có thể tiêu diệt Băng Sói Biển

Sau khi chuẩn bị đầy đủ Tư Mã Bất Bình bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình.

Hắn tung tin đồn khắp nơi rằng hai ngày nữa một tên thiếu gia giàu có sẽ lên thuyền đi du ngoạn trên biển chỉ mang theo một tên hạ nhân để lái thuyền.

Tin tức này nhanh chóng lan đến tai Băng Sói Biển.

Sau khi tên thủ lĩnh của Băng Sói Biển là Đường Lang nghe tin đồn hắn cười lớn ánh mắt lộ rõ vẻ tham lam:

"hahaha… "

"Mấy tên nhà giàu này luôn thích mang tiền tới cho ta quá nhỉ?"

Hắn quay sang đám thuộc hạ ra lệnh:

"Chuẩn bị hết đi chúng ta sẽ đánh cướp thuyền của tên thiếu gia đó. Hãy tập hợp tất cả anh em chuẩn bị hành động!

Đám thuộc hạ của Đường Lang lập tức tuân lệnh, nhanh chóng chuẩn bị vũ khí và thuyền bè.

Chúng háo hức với ý nghĩ về kho báu sắp tới mà không hề biết rằng đó chỉ là một cái bẫy được giăng sẵn chờ đợi chúng.

Sau hai ngày cuối cùng cũng đến thời điểm hành động. Tư Mã Bất Bình và Tiểu Hải đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc hành trình.

Hắn và Tiểu Hải lên thuyền giả trang thành thiếu gia giàu có và thuộc hạ rồi ra khơi theo đúng dự kiến.

Hắn ngắm nhìn biển cả mênh mông mặt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Không lâu sau khi thuyền của rời bến từ phía xa băng Sói Biển đã nhanh chóng phục kích.

Những chiếc thuyền nhỏ của băng đảng xuất hiện bao vây xung quanh thuyền.

Đường Lang, thủ lĩnh của Băng Sói Biển, đứng trên một chiếc thuyền to, cười lớn ra lệnh:

"Bắt chúng lại! Lấy hết tài sản của chúng!"

Hắn và Tiểu Hải không hề hoảng sợ vì đã chuẩn bị cho tình huống này.Theo kế hoạch đã vạch ra từ trước chúng tôi bắt đầu dẫn dụ băng Sói Biển về phía hòn đảo hoang mà tôi đã chọn là nơi chôn thân bọn chúng.

Tiểu Hải với kỹ năng lái thuyền thành thạo khéo léo điều khiển thuyền lướt nhanh trên mặt nước tạo ra cảm giác hỗn loạn và khiến băng Sói Biển nghĩ rằng họ đang hoảng loạn và cố gắng chạy trốn.

Hắn đứng ở mũi thuyền ánh mắt kiên định quan sát từng động thái của kẻ thù.

Khi thuyền của hắn tiến gần đến hòn đảo hoang, Đường Lang và đám thuộc hạ không hề nghi ngờ tiếp tục đuổi theo với hy vọng bắt được con mồi béo bở.

Khi Hắn và Tiểu Hải lên đảo hắn liền ra hiệu cho Tiểu Hải tìm chỗ trốn.

Tiểu Hải hiểu ý nhanh chóng lẩn vào rừng cây để lại hắn một mình đứng đối diện với đám kẻ thù.

Không lâu sau Đường Lang và đám thuộc hạ của hắn xuất hiện nhìn thấy tôi đứng đó một mình

Đường Lang cười lớn, khinh bỉ nói:

"hahaha…"

"Sao ngươi không chạy nữa đi? Nếu muốn sống mang hết đồ quý giá ra đưa cho ta không thì người sẽ rất thảm!"

Tư Mã Bất Bình bình tĩnh đối diện với Đường Lang không hề tỏ ra sợ hãi từ từ rút miếng vải quấn quanh thanh kiếm ra.

"Ta không có gì quý giá để đưa cho ngươi. Nhưng ta có thể đưa ngươi đi gặp Diêm Vương."

Đường Lang chưa kịp phản ứng thì Tư Mã Bất Bình đã thi triển Vô Tình Tam Tuyệt Trảm. Kiếm của hắn lóe lên như một tia chớp và chỉ trong nháy mắt Đường Lang bị chẻ làm đôi máu tuôn ra thành dòng.

Đám thuộc hạ của Đường Lang sững sờ trong giây lát chưa kịp nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.

Nhưng hắn không cho chúng có thời gian để phản ứng mà lao vào giữa đám thuộc hạ như một cơn bão mỗi nhát kiếm đều chuẩn xác và chết chóc.

Tên thì bị chém bay mất đầu tên thì bị chém đôi không tên nào thoát khỏi lưỡi kiếm của hắn.

Cảnh tượng trên đảo trở nên hỗn loạn máu chảy nhuộm đỏ mặt đất. Tiếng hét kinh hoàng của đám thuộc hạ vang lên nhưng tất cả đều bị dập tắt bởi những nhát kiếm lạnh lùng và quyết đoán.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn tất cả bọn chúng đều gục ngã không tên nào còn sống sót.

Khi tiếng hét cuối cùng tắt lịm, hắn đứng giữa bãi chiến trường đôi mắt lạnh lùng nhưng trong lòng lại là sự thanh thản.

Tiểu Hải từ chỗ ẩn náu bước ra cậu nói giọng run run vì xúc động:

"Cảm ơn huynh. Nhờ huynh mà đệ đã có thể trả thù cho cha mẹ."

Hắn mỉm cười đặt tay lên vai Tiểu Hải.

"Ngươi đã làm rất tốt Tiểu Hải. Giờ thì chúng ta có thể yên tâm trở về rồi."

Trước khi đi Tư Mã Bất Bình phóng lửa đốt đi thuyền của Băng Sói Biển để tránh rắc rối về sau.